“Chân Nhân! A ngươi vậy mà cũng biết đến Chân Nhân sao?” Khương Ly giật mình cười khẽ.Ở nơi hiu hắt sơn thôn một đứa oa nhi vậy mà biết đến Chân Nhân hai chữ, thật bất ngờ.“Làm sao không biết, Chân Nhân chính là Chân Nhân, chính là rất giỏi người, không gì không làm được, nhà Đình Đình ca ca cũng mong muốn sau này thành Chân Nhân nha”Đình Đình hai mắt sáng rực, tràn đầy ước ao.Còn Chân Nhân là gì nàng không biết, đối với nàng trở thành Chân Nhân là ước mơ của nàng đại ca, cũng là thứ mà nàng hướng tới.“Đại ca ngươi cũng muốn trở thành Chân Nhân, chí hướng tốt…” Khương Ly cười nhạt.“Tất nhiên, đại ca Đình Đình rất chăm luyện võ, rất biết cố gắng, ngay cả trong thôn các thúc thúc bá bá đều khen ngợi…mà Khương Ly thúc mau cùng Đình Đình chơi người tuyết…nhanh lên…”Tiểu oa nhi hớn hở nói, nhưng tựa hồ không cao hứng cùng hắn dông dài, vẫn thích chơi đùa người tuyết hơn.“Tốt, ta cùng Đình Đình chơi tuyết, muốn đắp mấy người tuyết”“Muốn rất nhiều, rất nhiều”“Nhiều là mấy người”“Không biết…dù sao Đình Đình muốn rất nhiều”Khương Ly bật cười, dồn tuyết đắp cho nàng năm bức người tuyết, ba cái lớn, hai cái nhỏ.Đình Đình tung tăng chạy xung quanh, lại nhặt rơi rụng nơi mặt đất hoa mai gắn lên thân người tuyết, cười khanh khách hạnh phúc.Nàng đứng trước mặt Khương Ly, chỉ tay về phía người tuyết nói, cũng tự chủ trương cho năm cái người tuyết xác định thân phận.“Đây là cha, đây là mẹ. Đây là Bình Thiên ca ca, đây là Đình Đình, đây là thúc thúc…”Khương Ly mỉm cười, nhìn xem thiên chân vô tà cười rực rỡ tiểu cô nương, trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái, cũng chính thức dung nhập Thiên Hương thôn sinh hoạt.“Thúc thúc, có hay không giúp ta đắp thêm thật nhiều ngừời tuyết”“Không phải đã đắp cho ngươi năm cái rồi sao”“Không đủ, thúc thúc đắp thêm đi, Đình Đình muốn có một sân người tuyết” Tiểu oa nhi chưa thõa mãn kêu to.“Có nhiều thứ đủ là được rồi, nhiều thì không tốt”“Không hiểu…không hiểu…thúc thúc nói một cái ta đều không hiểu” Đình Đình bĩu môi nghi ngờ nhìn hắn, không rõ vì sao Khương Ly lại chỉ đắp cho nàng năm cái người tuyết.Nhưng mà nàng cũng chẳng để ý, dù sao nàng đã có năm cái, còn gắn hoa mai lên đầu người tuyết, nàng đã rất vui vẻ.Nhìn tiểu oa nhi tươi cười hớn hở chạy quanh sân, Khương Ly cười cười, nhấp một ngụm rượu, có nhã ý ngâm thơ.“Ngỡ cánh hoa bay, tỏa khắp nhà,Trúc xanh, ngồi ngắm tựa quỳnh hoa.Lên cao, nay dõi xa thăm thẳm,Khúc khuỷu đường trần, tuyết trắng pha.”“Nha, Khương Ly thúc, ngươi cũng làm thơ, thật là văn nhã”Đang chơi tuyết tiểu nha đầu, nghe hắn đọc thơ mặc đù không hiểu nhưng vẫn quay đầu hiếu kỳ.“Đọc thơ chưa hẳn là văn nhã, chỉ là thúc thúc thấy cảnh sinh tình thôi”×— QUẢNG CÁO —Khương Ly thở dài, hắn luyện võ hơn trăm năm học là học giết chóc, học tâm kế đa đoan, còn sách phàm nhân xưa nay ít đọc. Nhưng theo năm tháng bồi hồi tu luyện, kiến thức nhiều, văn chương lại như nước chảy xuôi dòng.“Khương Ly thúc, ngươi có thể dạy ta biết chữ…” Đình Đình sấn lại ngượng ngùng hỏi.“Ngươi muốn học, ta liền dạy ngươi”Thế là từ đó, thường thường buổi sáng, Đình Đình sẽ cắp sách sang nhà hắn học chữ. Mặc dù ngoài trời tuyết lạnh nàng vẫn cứ như thế chăm học. Nàng nghe đại ca nói, người tài giỏi muốn thành công phải có kiên trì, nàng muốn làm cường đại võ giả thì phải kiên trì hơn gấp bội.………..Khương Ly đến thôn tháng thứ năm, mùa đông cũng hết, không khí không còn lạnh lẽo, mà ngoài trời tuyết đọng cũng bắt đầu tan.Mùa xuân về, cả thôn hân hoan đón tết Nguyên Đán, người người sum họp cùng gia đình, trẻ con sẽ diện quần áo mới đi chúc tết.Toàn Thiên Hương thôn rộn ràng vui vẻ, mà vui nhất là nhà Hoàng lão đầu, vì nhà hắn năm nay làm ăn phát đạt, nên tổ chức tết cũng hoành tráng hơn mọi năm.Chỉ vẻn vẹn cuối thôn một căn nhà tranh, là vẫn như thế tĩnh lặng.Khương Ly không đón tết, mấy chục năm lưu lạc, trăm năm trấn thủ Kiêu Dương thành rất ít khi hắn đón tết, tết hay là của phàm nhân. Võ giả cả đời mục tiêu là tu luyện, chiến đấu, ai sẽ để ý ngày tết cơ chứ, nên cảm thấy rất nhạt, rất bài xích, hắn vẫn cùng lừa đen, Bạch hạc làm bạn uống rượu ngắm sông Vị Hà.Nhưng trong thôn có một nhóm người vẫn nhớ đến hắn.Trước tiên là Bắc Thôn Hoàng lão đầu, mấy hôm trước Tết Nguyên đán, lão liền lặn lội sang nhà hắn mời tết, còn tặng rất nhiều món quà đắt tiền.Cái thứ hai là tiểu nha đầu, nàng mấy tháng nay cùng hắn chính là bạn vong niên nên kì kèo dẫn theo chính mình ca ca đến giúp hắn sửa sang quét dọn nhà cửa.Hạ Bình Thiên tiểu tử kia, ban đầu cùng hắn có chút thành kiến, nhưng sau khi biết hắn là người học chữ, lại bằng lòng dạy dỗ nhà mình tiểu muội, thì cũng hòa hoãn đôi chút.“Khương Ly thúc, ngươi không về nhà ăn tết sao?”Hạ Bình Thiên mười một tuổi, đôi mắt sáng chói, nhíu mày hỏi hắn.Khương Ly trầm ngâm chút, nở nụ cười, nụ cười bên trong nhàn nhạt một tia không hóa giải được bi ai:“Ta vốn dĩ không có nhà”“Không có nhà…” Hạ Bình Thiên lẩm bẩm, hồ nghi nhìn hắn, không hiểu lắm nhưng cảm nhận trong lời của hắn nhàn nhạt bi thương. Có lẽ vị Khương thúc này độc thân tha hương, trong lòng phiền muộn, nên không có đi hỏi han nữa.Bên cạnh nha đầu Đình Đình nghe thế, chợt cảm thấy buồn bã, hai mắt đỏ bừng hướng hắn nói:“Khương Ly thúc…nếu thúc không ở quê ăn tết, có thể đến nhà ta, đồng thời đón tất niên”Tiểu nha đầu tha thiết mời mọc, chỉ đổi lấy hắn uyển chuyển cự tuyệt.Mà nhóm người thứ ba hắn không ngờ tới lại là gã mặt chữ điền đám người. Bọn này từ lúc sang nhà hắn gây chuyện thì cũng mất tăm, không ngờ tết đến vẫn là mang quà tới chúc mừng.Không biết đám người có điều gì mục đích, nhưng hắn cũng vui lòng đón nhận, mời chúng uống chén rượu.Tết Nguyên đán vừa tan, toàn Thiên Hương thôn lại bắt đầu làm việc trở lại. Sau