“Xong rồi”Khương Ly hí hoay bút lông đôi chút, liền vẽ đến một bức tranh thủy mặc đơn giản. Bức tranh bên trong là một thiếu nữ trẻ măng, cưỡi ngựa di dọc bờ sông. Trong tranh thiếu nữ ngây thơ lại có vài phần nho nhã lễ phép, tự nhiên chính là Hạ Tuyết Đình chân dung.Đình Đình nhướn chân ngắm nghía bức tranh, đôi mắt đẹp dị sắc liên tục, kinh ngạc nhìn hắn khen:“Thúc thúc vẽ tranh kỹ nghệ càng xem càng thấy tinh diệu”Khương Ly gật nhẹ, theo thói quen vuốt ve nàng như suối đen nhánh tóc dài.Hạ Tuyết Đình ngòn ngọt cười, chỉ thấy hai má hơi chớm hồng, nàng đã chẳng còn như mấy năm trước cái gì cũng không biết. Sẽ chẳng như năm đó chỉ cần đươc Khương thúc thúc vuốt đầu sẽ thoải mái cười híp mắt, giờ nàng đã mười tuổi, tuy vẫn như cũ thích hắn vuốt ve, nhưng cũng sẽ ngượng ngùng.“Đình Đình còn muốn làm Chân Nhân sao?” Khương Ly cười hỏi.“Thúc thúc lại chê cười rồi, khi đó Đình Đình còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lời trẻ con mà thôi…” Hạ Tuyết Đình khuôn mặt nhỏ nhắn chợt hồng hào, nhớ đến năm đó mơ ước khờ dại, thật xấu hổ. Mười tuổi nàng, từ trong thư tịch tìm hiểu ra, thế gian này là võ giả thế giới. Mà võ giả tu luyện đến cao thâm mới có thể trở thành Chân Nhân. Chân Nhân đại võ giả, cao quý vô cùng, đâu phải nàng một giới thôn nữ có thể mộng tưởng.Khương Ly nghe vậy cười ha hả, dịu dàng vuốt ve nàng đầu nhỏ nói:“Đình Đình trưởng thành rồi, mười tuổi hài đồng đã như thế hiểu chuyện…”Hắn khẽ thu về bàn tay, quay đầu nhìn xa xăm dòng sông Vị Hà. Giơ lên hồ lô, ừng ực uống một ngụm phàm rươu.Chân Nhân cảnh, nhân gian hiếm có, toàn bộ Vị Hà quận mấy chục vạn tên võ giả, cũng chỉ vẻn vẹn ba bốn người mà thôi. Nhưng Đình Đình lại không biết, thành Chân Nhân đối với người khác quả thật khó như lên trời, nhưng đối với nàng ngược lại cũng không phải khó như vậy.Bởi vì nàng có tư chất ấy. Năm năm trước hắn vừa gặp Hạ Tuyết Đình, đã cảm thấy nàng quanh thân có một loại tươi mát khí tràng, khiến người ta thoải mái vui vẻ, rất có thể là một loại đặc biệt thể chất nào đó.Lâu dài quan sát cuối cùng nhận định, thể chất chất của nàng là cực kỳ hiếm có Băng Cơ Ngọc Cốt. Người mang Băng Cơ Ngọc Cốt nếu có đầy đủ tài nguyên công pháp, tu thành Chân Nhân cảnh là chuyện chắc như đinh đóng cột. Loại này thể chất, vừa sinh ra đã mang ngọc cốt, ngọc cốt chỉ có Ngọc Mệnh cảnh mới có thể xương cốt như ngọc, cũng có nghĩa nàng vừa sinh ra liền có Ngọc Mệnh cảnh một phần dấu hiệu, chỉ cần cảnh giới vừa đến liền đột phá, mà Băng cơ khiến nàng cùng băng hệ chân ý thân thiện, dễ dàng đi cảm ngộ.Suốt mấy năm, hắn dùng đan dược, lại dạy nàng kinh văn, nhẹ nhàng giúp nàng cải tạo căn cơ, cơ sở kiến thức, còn sau này nếu Đình Đình tham gia môn phái, trở thành võ giả hay làm một cái thôn sơn thiếu nữ đó là vận mệnh của nàng, hắn không quá nhiều can thiệp.Hồi lâu, thấy Khương Ly không nói gì. Hạ Tuyết Đình cũng bước chân tiến đến đứng cạnh hắn, dõi mắt nhìn sông Vị Hà, nói:“Thúc thúc đang có tâm sự ư?”“A? Ngươi làm sao biết?” Khương Ly hơi bất ngờ hỏi.“Đại ca ngày trước mỗi lần buồn bã sẽ chạy ra bờ sông, nhìn xem dòng nước…..thúc thúc ánh mắt, cùng đại ca rất giống, cho nên thúc thúc nhất định trong lòng có buồn bực, hay là tưởng niệm điều gì…..Đình Đình gặp thúc thúc mấy năm rồi chưa về quê thăm người thân, có phải sẽ nhớ gia đình đi?”“Ta trong lòng có tâm sự, nhưng cũng không phải nhớ gia đình, bởi ta vốn dĩ chẳng còn gia đình…”Khương Ly khẽ thở dài.“A” Hạ Tuyết Đình giật mình nhìn hắn, sau đó chợt do dự, do dự nói:“Thúc thúc…thúc thúc…Đình Đình cũng là…cũng là gia đình của ngươi nha”“Ha hả”Khương Ly hớp ngụm rượu, ôn nhu xem bên cạnh tiểu nha đầu, nàng, có lẽ đã trưởng thành rồi.……………….Hai năm qua đi, Khương Ly vẫn cứ như thế vẽ tranh uống rượu, cuộc sống trôi qua bình thản chậm chạp.Tại Thiên Hương thôn, tiểu thư khuê các bình thường mười bốn tuổi định thân, mười lăm tuổi cập kê là được xuất giá, mười hai tuổi thiếu nữ, đã không nhỏ.Hạ Tuyết Đình năm nay đã mười hai, mười hai tuổi thiếu nữ, thân thể vừa mới nẩy nở, khí chất dần đoan trang. Nàng cũng dần có thiếu nữ tâm sự, không nữa cả ngày quấn quýt lấy Khương Ly.Ban ngày, tình cờ gặp Khương Ly một lần, xem hắn vẽ tranh, buổi tối, lâu lâu sẽ đến nhờ Khương Ly dạy nàng học chữ.Thỉnh thoảng, nàng sẽ nhìn trộm Khương Ly, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.×— QUẢNG CÁO —“Khương Ly thúc, đây là ta thêu túi hương, tặng cho ngươi….”Nàng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt né tránh, bẽn lẻn từ trong khăn gấm lấy ra một túi hương bé xinh, đưa cho hắn.“Cái này ta không thể nhân..” Khương Ly thở dài. Hôm nay mồng 7/7, theo Việt quốc tục lệ, chưa xuất giá thiếu nữ sẽ tặng túi thơm cho mình để ý người. Nhìn nàng điệu bộ kia, lấy Khương Ly trăm năm lịch duyệt, tự nhiên nhìn ra trong đó bao hàm tình cảm.Chỉ là, nàng vốn chỉ là đứa bé, hắn vẫn luôn xem nàng như con gái, làm sao đi nhận kia túi thơm kia chứ.“Hứ, Đình Đình chán ghét ngươi”Đình Đình lần đầu tiên tặng quà cho người khác bị từ chối, xấu hổ dậm chân một cái, che mặt chạy đi, trốn ở sau nhà tranh, vẫn cứ nhìn lén Khương Ly, trong lòng loạn như hươu nhảy.Đây là mối tình đầu của nàng.Từ ngày bị từ chối, nàng tựa hồ quyết tâm, mỗi ngày sẽ sang bờ sông Vị Hà nhìn hắn vẽ tranh.“Thúc thúc, dạy ta vẽ tranh