Tất cả rời đi, trong sùng uyên điện chỉ còn mình nguyễn huệ.
Hắn khẽ thưởng thức vị trà sen, hương vị chan chát khiến hắn nhớ về nguyễn toản, lòng nao nao. đã thật lâu không gặp.
........
Nguyễn toản rời khỏi làng đại, dường như bốc hơi khỏi nhân gian ngay dưới mắt của mật vệ. khi hay tin, hắn vô cùng tức giận, cho người trải ra khắp nơi kiếm tìm cũng như theo sát những người được coi là thân cận với nguyễn toản.
Nhưng gần 2 tháng, tất cả hướng theo dõi đều tiến về ngõ cụt, dừng lại ở vùng đất bảo lạc. cũng là vị trí hai người gặp nhau lần đầu.
Sự việc này khiến hắn quen dần với sự kiểm soát và khống chế, cảm thấy nguy hiểm. tức tối sai người lùng sục đào ba tấc đất nhưng đều vô vọng.
........
Hắn nhớ như in, buổi chiều đúng một tháng trước. khi nghe tin từ hồ thức, hắn điên cuồng đập phá, cơn nóng giận càng lúc càng lớn. thì từ ngoài, tiểu quế tử sợ xệt tiến lại:
" thưa bệ hạ, phu tử xin cầu kiến."
" ừm. bảo đợi trẫm ở sùng uyên điện."
" vâng."
Tiểu quế tử rời đi, hắn cũng tắm rửa một lần, khiến cho tâm tình thoải mái, khoác lên long bào tiến về sùng uyên điện.
.......
Hắn đến nơi, phu tử" nguyễn thiếp" vội vã đứng dậy khom người:
" tham kiến bệ hạ."
" haha. thật lâu rồi phu tử mới rảnh rỗi đến thăm trẫm."
" mong bệ hạ bỏ quá. thần rất muốn đến thăm người nhưng công việc ở quốc tử giám bận rộn. không thoát thân được. "
" ừm. việc giáo dục cần phải đề cao. công lao phu tử lớn vậy, trẫm nếu trách tội chả khác nào hôn quân ư. mà hôm nay phu tử đến đây có việc ư?"
" bẩm bệ hạ, thần đến tuyển chọn lớp nhân tài tiếp theo cho quốc tử giám. bắt đầy từ kinh đô. thần đã báo lên bệ hạ từ trước đó."
" à...à... việc này. dạo này nhiều việc, trẫm quên mất."
" bệ hạ bề bộn. mong người cố gắng giữ gìn long thể." rồi nguyễn thiếp trầm ngâm lúc rồi bảo:
" thần quan sát thấy bệ hạ hình như sắc mặt không được tốt lắm. người có vấn đề khó ạ."
" ừm." hắn thở dài, lúc sau đắn đo kể những lo ngại về nguyễn toản.
Nghe xong, nguyễn thiếp vội vã quỳ xuống:
" dù bệ hạ có trừng phạt, thần cũng xin phép được nói thẳng. mong bệ hạ thông cảm."
" ừm. nói đi. trẫm hứa với phu tử sẽ không tránh tội. con người không phải ai hoàn hảo, trẫm biết."
" vâng. bệ hạ quả là bao dung, tài năng cùng khiên tốn."
" haha. vậy phu tử nói nghe xem."
" vâng. thần biết bệ hạ có cái lo nghĩ của mình,
Bệ hạ bây giờ công tích vô số, có thể nhiều hơn nhưng cũng chỉ sánh ngang với các bậc hiền nhân năm xưa. nhưng không thể vượt qua do người cũng mắc một sai lầm giống họ.
Đó là khi ở vị trí cao nhất, lo nghĩ nhiều hơn, xa hơn, tầm mắt dài hơn nhưng quên đi những vấn đề hiện hữu ngay bên cạnh. có thể khi xưa bệ hạ đã từng nghĩ qua."
" ừm. mong phu tử chỉ giáo."
Nguyễn thiếp không đáp mà cười, hỏi lại:
" lúc ban đầu, bệ hạ khởi nghĩa vì lí do do gì?"
Suy ngẫm lúc, hắn đáp:
" do trẫm cùng anh trai nghe được tiếng lòng của người dân là khát khao thoát ly phạm vi quý tộc "nguyễn và trịnh".
Nông dân muốn tranh đấu để mong thỏa mãn yêu sách cấp bách của mình: muốn hòa bình để làm ăn, muốn giảm thuế khóa và hình dịch, muốn cấp tốc được quân phân điền địa tập trung trong tay quý tộc, đại địa chủ và quan liêu.
Nhưng không ai lãnh đạo, hiểu được và đồng cảm, lên trẫm quyết tâm tập hợp mọi người nổi dậy. và giờ đây trẫm đã gần hoàn thành, chỉ còn giặc nguyễn ở bên trong."
" vâng. bệ hạ nói đúng. mục đích ban đầu là vậy nhưng giờ đây người nhìn xem, bệ hạ đã làm được gì. bệ hạ tuy đã khiến nhân dân nhiều nơi không đói khổ, đất nước sắp thống nhất...nhưng cũng bị một nỗi lo bao phủ, là nỗi lo vương quyền, sự thống trị."
" phu tử nói tiếp." hắn gật đầu.
" thần muốn khuyên bệ hạ. muốn dân tin tưởng, thì phải thực hiện lời hứa, nhất ngôn cửu định; muốn triều đình vững chắc phải lo kinh tế, phục vụ nhân dân, không ai đói khổ."
" ừm. trẫm suy xét và tự kiểm điểm lại mình. phu tử nói tiếp về vấn đề kia tiếp đi."
" vâng. bệ hạ thử nghĩ xem, từ lúc vương gia" nguyễn toản" xuất hiện. đã giúp đỡ bệ hạ như thế nào."
Suy ngẫm lúc, hắn đáp:
" thật nhiều. cung cấp tình báo của tàn quân nhà lê, giúp trẫm nhanh chóng thống nhất miền bắc. xây dựng bản đồ quy hoạch, phát triển thăng long thành tường đồng vách sắt" không còn bọn mật thám thanh, lê, nguyễn; tội phạm; quản nghiêm tôn giáo......", trung tâm kinh tế" diệt thương nhân hoa để cho lợi ích thuộc về nhân dân ta; kích thích giao thương với nước ngoài......";
Đặc biệt hơn là phổ biến chữ quốc ngữ" chữ của dân tộc ta", ứng dụng khoa học vào cuộc sống......cách mạng diện rộng... "
" vâng. thần biết, nếu không có vương gia bệ hạ cũng sẽ làm được. nhưng sẽ lâu hơn. thần không phải bảo người kém hơn mà do vương gia có những ý nghĩ thật kì quá, khác người."
"ừm. trẫm không biết đệ ấy nghĩ đâu ra được. một con người cổ quái mà thiên tài."
" vâng. vậy vương gia đã làm gì chống đối lại vương quyền của bệ hạ chưa. "
Suy nghĩ một lúc, hắn gật đầu:
" chưa."
Thấy vậy, nguyễn thiếp tiếp:
" có thể bệ hạ thấy, vương gia đã nhúng tay quá nhiều vào thăng long, nhưng người xem không phải giờ thăng long vẫn nằm trong tay người, được bệ hạ giao cho ngô thì nhậm trấn giữ;
Làng đại, cái nôi của sản xuất, nghiên cứu, nghe bệ hạ nói thì quân đội vẫn thuộc về hắc vệ quân của vương gia nhưng trông coi quản lí vẫn do trạng quỳnh; quỳnh với bệ hạ giao tình sâu hay với vương gia sâu. giữa vương gia và bệ hạ, quỳnh chọn ai thì bệ hạ tự hiểu. "
" ừm."
" cho dù vương gia có đào tạo quân đội nhưng nó có bằng nổi 1/50 quân đội bệ hạ? vương gia nắm giữ lợi ích liệu có bằng 1/4 của bệ hạ.....bệ hạ có thể nhìn hướng khách quan trên. ngoài ra, việc vương gia làm vậy lại là tín hiệu tốt.
Bệ hạ thấy, có ai làm không công, tuy lo cho nhân dân nhưng giống bệ hạ, ai chả nhẽ không chút tư tâm, của cái..... có thực mới vực được đạo."
Nghe xong lời phu tử nói, hắn ngồi thật tâm suy xét, quả vậy, lòng cũng nguôi ngao, quay ra nhìn nguyễn thiếp cúi thật sâu:
" cảm tạ phu tử đã chỉ ra sai lầm của trẫm."
Thấy vậy, nguyễn thiếp hốt hoảng luống cuống:
" việc giúp đỡ bệ hạ đi theo con đường đúng đắn là trách nhiệm của thẫn. bệ hạ người không cần như vậy."
" haha." sau đó hai người ôm nhau cười lớn.
Mấy hôm sau hắn cũng hỏi thầy mình" trương văn hiến", muội muội" ngô thị vinh hoa", vợ" lê ngonc hân".... tuy khuyên giải khác nhau, nhưng ai ai cũng chung mục đích: với vương gia là bạn không thù.
Sau đó, hắn cho cho mật vệ rút hết, không dám sát làng đại. sau đó chỉ viết thư từ gửi qua nguyễn long nhờ thông báo cho nguyễn toản....
........
Đang trầm tư, một thân hình uyển chuyển bước đến. hắn ngẩng đầu thấy vinh hoa, cười:
" muội đã đến. không đi cùng kẻ đó ra thăng long ư?"
" hừ. huynh phá hư kế hoạch của muội. không tính sổ với huynh là may, ở đó mà cười."
" haha."
Không tiếp tục vấn đề này nữa, nàng chầm chậm lấy ra lá thư trong tay, nói:
" có tin mới của bọn chúng."
" ừm. nguyễn toản cũng gửi cho ta mấy ý kiến. muội vào thư phòng cùng huynh. chúng ta bàn bạc qua. kế hoạch còn nhiều chỗ còn nhiều chỗ cần bổ sung."
" vâng."
.........
Trong mật thất dưới ngầm thư phòng, một bản đồ lưỡng quảng thật lớn được trưng bầy, bên trên lí nha lít nha, lít nhít đánh dấu. bên cạnh là một phụ giải lịch sử lí giải tại sao thực hiện kế hoạch đòi lưỡng quảng.
........
Lưỡng quảng vốn là đất bách việt, một phần lãnh thổ thuộc nước nam cương "nước của thục phán"
Sau khi đánh bại quân tần, thành lập nước âu lạc, ngoài vùng lãnh thổ của văn lang cũ, đất âu lạc còn có phần lãnh thổ 9 xứ của nước nam cương.
Năm 207 trước cn, sau khi tiêu diệt an dương vương, triệu vũ đế đã sát nhập đất âu lạc vào quận nam hải thành lập nước nam việt.
Tiếp tục, năm 111, nhà triệu diệt vong, toàn bộ lãnh thổ nam việt thuộc về nhà hán. đất lưỡng quảng lúc này nằm trong quận giao chỉ.
Sau này, vùng giao chỉ của các đời đường, tùy...vẫn bao gồm cả quảng đông lẫn quảng tây. những anh dùng dân tộc hai bà trưng, lý bí, triệu quang phục ... dựng cờ khởi nghĩa chống lại 1000 năm bắc thuộc trong quân đội có một lực lượng đi theo là cư dân vùng hợp phố - trung quốc.
Năm 938, ngô quyền đánh thắng quân nam hán và chấm dứt 1000 năm bắc thuộc. nhưng ngô quyền vì lực mỏng chỉ dừng ở đại la. không tiến ra quảng đông - quảng tây để lấy lại phần đất đó nữa.
Từ đó trở đi, lưỡng quảng chỉ nằm trong tiềm thức của người việt về một vùng đất việt cổ.
........
Trang trọng bên trên là một chữ đỏ tươi, được nguyễn huệ cùng nguyễn toản viết bằng máu còn in hằn
"ðất nước đại việt có khi thịnh khi suy, lịch sử đại việt có khi hưng khi phế, thế hệ trước không giữ được lưỡng quảng nhưng không phải vì thế mà lưỡng quảng trở thành đất của trung quốc hay của bất cứ một quốc gia nào khác. dân tộc đại việt, các thế hệ đại việt hôm nay và mai sau phải nhớ rằng: bất cứ khi nào các điều kiện kinh tế, chính trị và