Trong màn đêm mờ mịt, giữa rừng, đèn đuốc sáng trưng. cả sơn trại bị hàng loạt bóng áo đen bao vây. ai nấy đều khiếp sợ, cúi ngằm. ngô thất vốn là đầu lĩnh, lúc này cũng không ngoại lệ. cả người run run, sợ hãi nói:
“ thưa đại nhân, bọn chúng mới xuất phát, có thể ngày mai mới đến chỗ đó.”
Một bóng áo đen, khẽ gật đầu:
“ nhìn chằm chằm. nếu sai xót thì cả ngươi cùng cái trại này sẽ bị san phẳng. rõ chưa?”
“ vâng.... vâng... vâng. đại nhân yên tâm. nhất cử nhất động của bọn chúng. nô tài sẽ kịp thời bẩm báo. quyết không chậm trễ.”
Bóng áo đen hài lòng, nói:
“ xong việc rồi. ngươi lui ra đi.”
“ vâng.”
.........
Đợi ngô thất lui, phía sau ba người khác bước lên lần lượt là giáo chủ bạch liên giáo tề lâm nhi, minh vương vương tam hoè, thiên vương lưu chi hiệp. thấy ba người ngô vương ngô bất nguyệt thưa:
“ mọi chuyện vẫn theo kế hoạch của chúng ta. có thể ngày mai hành động.”
Tề lâm nhi gật đầu. bên cạnh thiên vương khẽ thắc mắc:
“ giáo chủ lần này có lên. dù sao đây cũng là đồ của hòa thân. chúng ta vẫn đang hợp tác. nếu chuyện này vỡ lở ra lại không hay.”
Minh vương vốn là kẻ lỗ mãng nói:
“ hừ. hợp tác cũng chỉ vì lợi ích. hắn cho chút mà đòi chúng ta bán mạng cho ư. ngu xuẩn. món lợi trước mắt há lại không động tâm.”
Thiên vương vẫn nghi hoặc
“ trong đó có phải đúng là thần khí như đồn thổi không? nếu chỉ như vài khẩu hỏa mai, chúng ta lần này bất chấp nguy hiểm không đáng.”
Ngô vương vốn là người điềm đạm, đáp:
“ chuyện này không cần hai vị nhọc lòng. lần này người tham gia đều là kẻ thân tín. chúng ta cẩn trọng hành động. sẽ không nguy hiểm gì?”
“ chờ mong đi.” thiên vương mỉa mai.
Tề lâm nhi im lặng nãy giờ, nghe tất cả nói xong, mới chậm rãi lên tiếng:
“ tất cả im đi. các ngươi suốt ngày đấu đá. không phải vì vùng hàng châu ư? lần này công bình cạnh tranh, ai lập công lớn nhất thì hưởng dụng.”
Nghe vậy, minh vương, thiên vương nhất thời chiến ý sáng bừng, khom người:
“ vâng.”
Nói xong cũng nhanh chóng cáo từ đi chuẩn bị.
.......
Trong phòng chỉ còn ngô vương cùng tề lâm nhi, hắn nói:
“ lần này ủy khuất ngươi rồi.”
“ không sao. giáo chủ phân phó như nào, thuộc hạ tuân mệnh. nhưng tại sao người phải xuống nước với hai kẻ đó.”
Nghe vậy, hắn lắc đầu:
“ chúng đều là kẻ mãng phu. chỉ mong mong tích lũy thục lực. nếu không làm yên bọn chúng, dễ xảy ra chuyện. “ rồi thở dài:
“ âu cũng là ta mới lên, chưa ổn định được bang phái mới để nhờn chó con chó con liếm mặt. sau lần này, ta sẽ mạnh tay ổn định giáo. sau đó dần dần áp chế bọn chúng.”
“ vâng. nếu giáo chủ có việc gì cần hãy nói nô tài. nô tài sẽ hết lòng.”
“ ừm. mà ngươi cũng lui đi. không cần quá tranh. chỉ cần quấy lên cho hai bọn chúng đấu đá là được.”
“ vâng.”
Trong phòng không còn ai, hắn khẽ thở dài, trùm lên khăn đen, rời đi.
......
Sáng sớm, nguyễn toản thức giấc, chọn một khu đất vắng, khẽ dãn chút gân cốt. triệu lan rời đi tìm chút hoa quả. vừa tập được một lúc thì một tiếng cười vang lên, hắn quay lại thì thấy lâm thiên đang tiến lên, nói:
“ huynh đài không quen giấc ư? sớm vậy đã dậy.”
Hắn dừng chút, lau khẽ mồ hôi trên trán đáp:
“ quen thuộc thôi. sáng ra tập chút khỏe người.”
Lâm thiên nghe vậy, cũng gật đầu:
“ thanh niên các cậu lo nghĩ sức khỏe là tốt. chứ tầm như ta bảo tập thì chịu.”
“ haha.”
.......
Sau đó nhiều người cũng lục tục dậy. vệ sinh cá nhân xong. hắn lôi bên trong tay nài chút hoa quả vừa hái đã rửa sạch ra ăn, quay sang thấy lâm thiên vẫn gặm bánh bao, đưa lại:
“ vừa hái còn tươi, huynh đài ăn chút đổi món.”
Nhìn trái táo đỏ ươm. lâm thiên cũng vui vẻ gật đầu:
“ được. cảm ơn.”
“ haha. không có gì.”
Cả hai vừa dùng vừa tám chuyện. cho đến khi tiếng trống vang, tư lục cao vọng:
“ mọi người chuẩn bị. năm phút nữa xuất phát. hôm nay đi gấp một chút. xem qua thời tiết, sợ rằng mấy hôm nữa mưa. nhanh chân may ra đến hàng châu kịp.”
Nghe vậy, tất cả gật đầu, nhanh chóng cưỡi ngựa.
Đoàn người vẫn đi vô cùng an nhàn, hộ vệ cũng chăm chú quan sát xung quanh. do con đường đã đi nhiều lần, tư lục đã quen. nên để đảm bảo an toàn, hắn lựa chọn một lộ trình khá vòng vèo.
........
Đến trưa, mọi người dừng chân nghỉ một chút. hắn đang dùng bữa thì triệu lan nghé tai, nói nhỏ:
“ thưa công tử, từ sáng chúng ta đi yên lặng đến lạ. hôm qua tuy cũng vậy, nhưng ít ra cũng gặp được chim muông. nay tuyệt nhiên không. nô tỳ cảm thấy có nguy hiểm phía trước.”
Nghe xong, hắn ngẫm nghĩ lại, thấy có lí, gật đầu:
“ ngươi quan sát chút. nếu nguy hiểm tùy thời rời đi là được.”
“ vâng.”
Thấy hai người thì thầm nhỏ to, lâm thiên ngồi bên, trêu nghẹo:
“ gớm. bảo là cặp mà còn chối. mới rời chút mà đã nghé sát nhau vậy.”
Triệu lan nghe vậy ửng đỏ, cúi đầu, len lén quan sát. hắn thấy vậy cũng thoải mái, đáp:
“ không sao. con gái có chút đến tháng. người hơi khó chịu.”
Lâm thiên như hiểu ý, vẻ mặt đầy kinh nghiệm nói:
“ nếu vậy, cậu biết không thời gian này thì nhớ nấu chút chè đậu đỏ mang đi, có lẽ giúp ích.”
“ ồ. vậy ư?”
“ đúng. chúng giúp bổ huyết. con gái dùng có lợi.”
Hắn nghe vậy, gật gật đầu, thầm nghi nhớ.
Một lúc sau, đoàn thương lại đi tiếp.
.........
Lúc này trong rừng, trong sơn trại, ngô thất từ ngoài vội vã, chạy vào nói:
“ thưa đại nhân, còn hai canh nữa bọn chúng đã tới.”
“ ừm.” nghe vậy ngô vương gật đầu, tiếp:
“ ngươi cho người chuẩn bị đi.”
“ vâng.”
Ngô thất rời đi, hắn cũng nhanh chóng báo cho minh vương, thiên vương chuẩn bị.
Một giờ sau, từ sơn trại, hàng loạt bóng áo đen rút đi theo ba hướng.
Ngô thất cũng không chậm, đưa mảnh giấy cho thân tín khẽ đánh mắt ra hiệu, rồi rời đi.
.......
Đúng hai giờ, đoàn người đi qua một hẻm cốc. tư lục vẻ mặt cảnh giác, sau đó nhìn mấy tên khác nói:
“ bọn chúng nếu muốn tập kích đây là cơ hội cuối cùng. nếu có chuyện, các ngươi nhanh chóng bảo vệ tiểu thư rời đi.”
“ vâng.”
Nói xong, tư lục bắt đầu sắp xếp vài người đi trước.
Ba người được chỉ định thăm đo, chậm rãi, chậm rãi từng bước tiến lên, đi qua không thấy nguy hiểm. khẽ vẫy tay ra hiệu.
Tư lục thấy vậy, thở phào, bắt đầu cho thương đội tiến lên.
........
Nhưng khi nửa già đoàn đi vào trong thì: “ uỳnh... uỳnh..” mặt đất rung động. tư lục hốt hoảng ngẩng lên thì thấy những viên đá khổng lồ đang lăn xuống. đồng thời hàng loạt tên phóng ra, kèm cả lửa, nhất thời có người bị cháy, kêu gào, đoàn thương