Hàng châu là thành phố thủ công nghiệp lâu đời và nổi tiếng với lụa, kéo, quạt... tuy vẫn vô cùng nhộn nhịp nhưng hắn từng đi quảng đông, chứng kiến qua nhịp sống tươi mới, không khỏi cảm thấy chút tẻ nhạt. suy nghĩ như vậy, không thể không phủ định, nơi này có vị trí chiến lược trong việc thông thương giữa phía đông và phía tây trung hoa, nên hắn lựa chọn nơi đây để bắt đầu cho chiến dịch giang nam lần này. bắt đầu ăn dần ăn mòn trung hoa.
.........
Trời còn khá sớm, hắn nhìn triệu lan nói:
“ ngươi đi tìm một trang viên mua lại, tạm thời làm nơi dừng chân. đợi lê huy trở lại, sẽ bắt đầu kiến tạo.”
“ vâng.” triệu lan gật đầu đáp, sau đó rời đi.
......
Còn một mình, hắn bắt đầu chậm rãi, dạo bước xung quang tây hồ, quả không hổ danh “thiên đường trên mặt đất”. xung quanh được bao bọc bởi núi non, cùng rất nhiều chùa chiền, cổ kính.
Được một vòng, hắn đang định tìm một chỗ nghỉ ngơi, nghe ngóng chút chuyện, thì thấy phía trước, một đám đông vây xung quanh hai lão giả. tò mò tiến lại. cũng hỏi thăm qua biết được tình huống. thì ra hai lão giả cũng không phải kẻ tầm thường, một người là tri phủ hàng châu, một người là kì thánh. bỗng linh quanh hé lên. hắn vời rời đi, khi lướt qua một cô gái, miệng lẩm bẩm:
“ thiệt mẹ nó chứ. đúng là rảnh rỗi quá ngồi xem. hai kẻ đánh trông không khác kẻ đần.”
Bên cạnh, nghe hắn nói ra, chu mẫn quay lại, ánh mắt sắc lẹm. hắn thấy vậy, cũng cười cười đáp.
Chu mẫn càng nghĩ càng tức, nhất là khi thấy hắn cười cười, hăm hằm tiến đến đứng chặn trước hắn, quát
“ ngươi vừa nói gì, nói lại cho ta?”
Mặc nàng nói, hắn chỉ khẽ nhíu mày, sau đó tính vòng qua.
Chu mẫn thấy vậy, không kìm nén, lớn giọng:
“ ngươi nói gì không dám nói lại ư. hừ, đúng là đồ mắt chó, biết gia gia ta là ai không, độ guoshou "nghĩa đen là bàn tay quốc gia", tốt nhất trong cả nước và xếp hạng 1. hừ. nếu không phải chiếu cố cho mọi người, gia gia cũng không thèm ngồi chơi ở đây. vậy mà ngươi nói hắn đánh như kẻ đần.”
Chu mẫn ồn ào cũng khiến mọi người xung quanh để ý lại, đặc biệt nghe qua, tất cả đều ánh mắt như nhìn qua kẻ ngu, đầu vạn vạn câu hỏi: tên thanh niên này ngông cuồng, không biết chu đại sư ư? chán sống rồi? ngoài chu lão còn có lệ đại nhân, hắn muốn đắc tội cả hai ư?....
Hai lão giả kia, thấy ồn ào cũng ngoảnh lên, chu thông nhẹ nói:
“ mỗi người một quan điểm. đừng làm phiền người khác.”
Chu mẫn nghe vậy, không cam, đáp:
“ nhưng gia gia...” còn chưa nói xong, bên kia lệ ngạc lắc đầu:
“ tuổi trẻ khinh cuồng. chu mẫn đừng so đo.”
Nghe hai người nói xong, hắn cười mỉa, lắc đầu, nói:
“ đánh ngu thì đáng ngu. đừng giả bộ bề ngoài để lừa mọi người. cái gì mà gọi là kì thánh. nực cười.”
Vừa còn bình tĩnh, nhưng nghe hắn nói, tất cả sôi trào, kể cả người được gọi chu đại nhân kia.. lúc sau, bình ổn, chu tông nở một nụ cười hiền hòa, nói:
“ nếu huynh đệ nói vậy, thì cũng cần phải chứng minh ư. đừng ăn không nói có, khiến mọi người chê cười. nếu quả thật lão phu thua thì nhận thiên hạ anh hùng muôn nơi có, thẹn tài, xưng huynh đệ một câu đại ca. còn huynh đệ thua thì có thể trước mắt mọi người, nói xin lỗi được chứ?”
Nghe chu thông nói xong, xung quanh nhất thời sôi trào:
“ đại sư thật rộng lượng.”
“ đúng. đúng. quả là kì thánh không sai.”
“ hâm mộ a.”
.....
.....
Chu thông nghe cũng vô cùng hưởng thụ, trong bụng mừng thầm. bên kia, nguyễn toản lộ chút sắc mặt suy tư, lúc lâu gật đầu:
“ được. nhưng nhỡ ngươi nuốt lời sao.”
“ haha. lão phu mặt mo không đánh tin vậy ư.” chu thông cười lớn, xong quay ra nhìn cháu gái, nói:
“ con lấy giấy bút, viết lại làm hai bản cho ta.”
“ vâng.” dù không qua hiểu, chu mẫn vẫn nhu thuận đáp, bắt đầu mài mực viết.
Đợi nàng viết xong, chu thông lấy ngón tay lần lượt điểm lên dấu vân tay, đưa lại cho nguyễn toản nói:
“ nếu huynh đệ muốn tin tưởng thì điểm cái dấu, ta và huynh đệ mỗi người một bản, như vậy không khỏi lo ta nuốt lời.”
“ được.”
.......
Xong xuôi, bàn cờ trải ra, chu thông cùng nguyễn toản bắt đầu so tài.
Ban đầu, chu thông còn bình thản nhưng dần dần nghiêm túc, suy nghĩ thật lâu. về phần nguyễn toản, hắn cũng chỉ biết sơ lược cách chơi, không quá giỏi, nhưng không hiểu sao, từ khi hắn xuyên. rất nhiều thứ trước kia hắn xem qua đều rõ nét. chính lúc này, một bên vừa đánh, hắn vừa nhớ lại vài thế đánh kinh điển trong cuốn master play. tuy không thể phủ nhận chu thông rất giỏi nhưng cách đánh của hắn thắng ở tư duy mới mẻ, khác lạ... chính điều đó khiến chu thông càng đánh càng khổ.
Tuy bật hack nhưng cũng 4h sau, thế mới định. trên toàn bàn chỉ còn quân màu đen, chu thông ánh mắt đờ đẫn, quỳ gối xuống bàn, ho ra máu.
Chu mẫn thấy vậy, vội tiến lại đỡ lấy gia gia nhưng ánh mắt cũng không liếc qua sắc nhọn.
Hắn thấy vậy, bình thản, cầm lấy tờ hiệp nghị, đứng dậy, nhìn chu thông còn đờ đẫn, nói:
“ ngươi cũng rất giỏi rồi. không ngờ cầm cự ta đến giờ này. ngươi khỏe ta đến gặp. đi trước.”
Nói xong, rời đi. thấy hắn nhiều người bất chi bất giác nhường chỗ.
......
Thật lâu dưới sự săn sóc của chu mẫn, lão già mới hoàn hồn, miệng lẩm bẩm:
“ ta thua, ta vậy mà thua, không còn một quân.”
Lệ ngạc thấy chu thông