Mấy ngày sau, trời mưa, quãng đường di chuyển khá chậm, mất gần một tháng cả đoàn mới tiến sát làng đại. nhìn sắc trời sắp tối. hắn cho dừng tìm phòng trọ. ăn uống xong, hắn dẫn hai mẹ con nàng đi dạo. cuối cùng nhìn một quán rất đông, nhiều người còn đang chen lại, hắn tiến đến, nhìn một người tướng mạo khá thanh tú, thắc mắc:
“ huynh đài, không biết nơi đây, sao mọi người tập trung đông vậy?”
Tô sứng nhìn hắn ngạc nhiên:
“ ngươi mới tới ư, hôm nay lão lưu tiếp tục thuyết thư về giai thoại tình yêu tuyệt đẹp của vương gia cùng phu nhân.” nói đến đây, tô sứng cảm thán:
“ đúng là trai tài, gái sắc. không ngờ để đến được như hôm nay, hai người gian truân vậy.”
Nàng nghe vậy, hiếu kì, hỏi:
“ ô, vị vương gia đó là ai vậy? thời trần ư?”
Tô sứng lắc đầu:
“ cần gì xa xăm vậy. ngay bây giờ, câu chuyện mới năm ngoái. còn vương gia nào nữa. từ khi khai triều, bệ hạ mới sắc phong vương cho mỗi nguyễn toản tướng quân. phu nhân là bà đoàn thị điểm cũng nổi danh trấn sơn nam về văn hay chữ tốt... “
Nàng nghe xong, giật nẩy mình, quay sang nhìn hắn, hắn thấy vậy, cũng lắc đầu:
“ ta không biết. vào xem xem.”
Mang tâm trạnh hiếu kì, hai người gọi một ấm trà, chờ đợi.
.....
Một lúc sau, lão lưu mới bước lên, vuốt vuốt chòm râu. chưa ngồi ấm, phía dưới một người nhao nhao:
“ mau kể đi. ta hồi hộp quá. nhất là màn đọ thơ của vương gia cùng tràng an tứ tài..”
“ haha. ta thật muốn. khi phu nhân xuất hiện. bảo một trong đó là anh rể thì vương gia phản ứng sao?”
“ haha. mong chờ.”
.....
......
Mặc phía dưới nhao nhao, lão lưu khẽ hớp chén trà xong mới gõ vào chiêng:
“ keng... keng.”
Cất giọng:
“ nếu ta kể hay, mọi người nhớ gọi ấm trà ủng hộ. lão nghèo quá...”
“ được...”
“ thôi màn kêu ca đi, mới hôm nọ, có một quan nhân thưởng mấy lượng bạc, lão nghèo gì...
.....
......
Mặc bên dưới nhao nhao, lão lưu uống xong li trà, dùng giọng truyền cảm, nói:
“ phải nhắc lại, khi đó vương gia vẫn là một chàng trai nghèo, cha mẹ mất sớm, chỉ có chút danh tiếng. việc đối đầu với tràng an tứ tài, vừa có lợi mà vừa có hại. nếu thắng danh tiếng cao. còn thua sẽ ê chề xấu mặt... tuổi trẻ khinh cuồng a. mặc dù đánh bại ba người. nhưng đoàn trác luân- người đứng đầu chưa lên, hầu hết mọi người không ai tin vương gia thắng. bởi vì nguyễn bá lân nổi tiếng thư pháp, ngô tuấn cảnh là họa, nguyễn tông quai là ca. nên thi đối, bọn họ bất lợi, không phô bày hết khả năng. chỉ có đoàn trác luân là đối đáp. giai thoại mọi người nghe cũng nhiều...”
Ngồi phía dưới, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên. bởi từ câu chuyện hắn viết, những người thuyết thư đã thêm mắm thêm muối, câu chuyện càng nghe càng lôi cuốn. bản thân hắn cũng càng nghe càng si mệ. quả nhiên dân gian nhiều kỳ tài a. không nói chi nàng. thỉnh thoảng nghe được đoạn gay cấn thì ánh mắt nàng sắc như dao cạo quay sang. lườm lườm tỏ vẻ” a, chàng giỏi a. chuyện này sao thiếp không biết...”
Mỗi lần vậy, ánh mắt hắn rụt lại, ra sức giải thích.... nhưng dù vậy, tay nàng vẫn véo mạnh, nhưng hắn không dám la lớn. chỉ nhăn nhó chịu đựng. lúc sau, phát tiết xong, nàng mới tạm tha.
......
Mỗi lần thuyết thư chỉ có hai canh. mặc cho sự níu kéo của mọi người, lão lưu vẫn rời đi. bởi càng đứ đoạn, khách mới tò mò quay lại, hắn mới kiếm.
......
Hai người rời đi, nhìn nàng vẫn còn lưu luyến, hắn cười:
“ nàng nếu muốn nghe thì ta sai người mời ông lão đó về. kể cho nàng nghe.”
Dù muốn nhưng cũng ngại làm phiền, nàng khẽ nói:
“ thôi, kệ đi. thiếp nghe cũng đủ rồi. như vậy làm phiền người ta quá.”
Nhìn nhìn ánh mắt có chút buồn rầu, hắn cười:
“ để ta bảo bọn lê huy thuê ông lão viết lại. cho giá cáo là được. thuận đôi đường. cả hai đều vui.”
“ vâng. tùy chàng.” ánh mắt lóe lên vui sướng.
Hắn quay lại phân phó chút lê huy rời đi.
......
Mấy ngày sau không chỉ nàng mà mấy người triệu thị cũng xúm lại. hắn ngồi mà nhiều lúc bị các nàng nhìn lại, như muốn ăn tươi nuốt sống, lạnh cả sống lưng.
Nàng nhiều khi đọc mê mẩn, quên cả ngủ. đọc đi đọc lại nhiều lần không chán. nhìn vậy, hắn lóe lên ý tưởng. sưu tầm tất cả chuyện cô tích dân gian lưu trữ lại. thứ nhất, tránh cho bị mai một. thứ hai, phát hành ra hướng tới trẻ nhỏ, bọn chúng có thể thông qua nghe kể, nhìn vào những hành động tốt đẹp học tập: tương thân tương ái, ác giả ác báo, ở hiền gặp lành...... thứ ba, cu tí dần lớn, hắn cũng muốn kể cho con nghe. nghĩ hoàn chỉnh, hắn viết cụ thể xong đưa cho triệu lan, sai người chuẩn bị.
.........
Những chuyện vụn vặt khác trải qua, tuy đọc hết nhưng qua mỗi huyện, nàng vẫn bắt hắn dẫn đi nghe kể. chính vì vậy, chậm trễ khá nhiều. bốn ngày sau, tất cả đến làng đại. dù đến nơi nhưng hắn cảm thấy, những người đi trên đường tuy mặc áo bình dân nhưng ánh mắt sắc lẹm. hắn vừa đi qua, hàng loạt ánh mắt ngước nhìn, chăm chú.
Đi được một đoạn, trên đoạn đường đồng, ngày xưa đến đây có thể nghe tiếng cười nói râm ran, nhưng càng đi càng thấy yên lặng đáng sợ. lê huy cũng nhận ra bất thường, tiến lại, nói nhỏ:
“ công tử. xung quanh người của ta nhận thấy ẩn nấp khá nhiều kẻ. đang chăm chua quan sát chúng ta. lòng đường có cài bom, nhiều lỗ nhỏ chi chít. có lên xử lý.”
Hắn đại loại đoán biết có lẽ đây là chủ kiến của ai, lắc đầu:
“ đi tiếp, xem bọn chúng thái độ gì.”
“ vâng.”
......
Quả thật, mọi người đi được đoạn, một thanh niên trên mình ngựa, tỏ vẻ phóng từ làng ra, đi qua cười:
“ các vị từ nơi khác đến ư.”
“ đúng. không biết nơi đây có chuyện gì mà yên ắng vậy. nhớ năm trước tôi đi qua từ đầu làng đã nghe thấy cười nói tấp nập...”
“ chuyện không lạ. lần trước có nhiều tập kích. bệ hạ cùng vương gia cho tăng cường. chưa được phép mà tự tiện xông vào có thể gặp nguy. ta khuyên các vị lên xin phép. tránh điều không may. ta việc đi trước.”
“ cảm ơn...”
......
Trịnh kiêm phóng đi. dừng lại phía