Một không gian tối tăm, không hề có sự sống, nguyễn toản đứng lơ lửng, dưới chân là một dòng sông đỏ rực, mùi máu tươi nồng nặc. đây chính là dòng sông thời gian, vắt ngang quá khứ, hiện tại, cũng là dòng sông phân cách trần gian và âm phủ. chỉ cần sơ sẩy đôi chút, có thể mất mạng.
Trước cảnh tượng này, hắn cũng trở nên xúc động, bởi hắn thấy được đường trở về, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, nhìn về phía đối diện.
Một người đứng đó, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, nguyễn huệ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt quỉ dị. hắn trầm giọng:
“ ngươi là ai?...”
Trong thân thể nguyễn huệ, nhẫn tế "*" cất một tiếng cười sắc nhọn:
“ thật không ngờ, ngươi có thể phát hiện ra ta. đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân...” rồi trầm ngâm:
“ hoán hồn ta luyện đến thượng thừa, ngươi không có âm dương nhãn tại sao biết...”
“ nhìn thấy một đám người, bao quanh một người bị thiêu đốt, một kẻ gõ mõ tụng kinh. ta đã ngờ ngợ, đây chắc chắn một thủ pháp cổ. thật không ngờ, luôn lấy đức độ làm kim chỉ nam, bắc tông có thể làm ra việc này....”
“ haha. tưởng rằng lấy cớ việc nguyễn huệ dỡ bớt chùa chiền, tránh cho bọn ngu dốt trốn thuế... tụ tập không khiến ai hoài nghi, qua mắt tất cả. thật không ngờ, ngươi có thể phát hiện... haha...”
Không muốn quá đôi co, hắn nói:
“ việc đó huynh ấy làm cũng để trong sạch cõi phật tử. ngươi lấy oán báo ơn. mau rời khỏi huynh ấy, ta tha cho một mạng, không đừng trách ta không khách khí...”
Tiếng cười bén nhọn lại vang lên:
“ vậy thử xem, ta chết hắn cũng chết... biết ơn....”
Còn chưa kịp nói xong, nhẫn tế quặn đau, cúi khom người. lúc này trong thân xác, linh hồn nguyễn huệ mặc cho ngọn lửa đang thiêu đốt, những chữ phạn đang nhảy nhót xung quanh, gầm lên, hét lớn:
“ hắn đang cố gắng trì hoãn thời gian để chuyển đối. nhân lúc ta còn có thể phân tâm hắn. đệ hãy ra tay. dù ta chết, cũng không muốn hắn toại nguyện. thiên hạ này, về sau trông cả vào đệ.”
Nhẫn tế cũng kinh hoảng, hôm nay hắn thật bất ngờ, bao nhiêu lần đã làm, lần đầu hắn mới bị kẻ nhận ra, dưới ngọn lửa cùng kinh phạn, có người còn gào thét. ý định muốn trì hoãn biến mất, sợ để lâu gây họa, ô long đao hiện lên, hắn dồn toàn lực vào, hét:
“ năm mươi lên núi, năm mươi xuống biển.”
Cả đao dường như phân tách làm đôi, một nửa hóa thành những vách núi một vòng bao quanh, bên trong những ngọn sóng đỏ rực, như những mũi kiếm chực chỉ lao đến, bốn phương tám hướng ép sát.
Trước cảnh tượng đó, nguyễn toản không dám chậm trễ, thuận thiên kiếm cũng rời vỏ, hắn bật lên thẳng đứng, hét:
“ một gậy quét giang sơn.”"**"
Thuận thiên kiến hóa thành ngàn ngàn lớp lớp những bụi tre ngà, quét tan thế hãm, núi đổ, nước tan, nguy cơ giải.
Xung quanh không gian vặn vẹo, những hố đen xuất hiện.
Nhẫn tế thấy chiêu đầu bị phá, ô long đao nhanh chóng hóa thành bút, nhằm những mảnh vụn điểm tô, núi hóa thành người, nước thành vũ khí, lao đến.
Nguyễn toản bình tĩnh, hóa thuận thiên kiếm thành đàn, bắt đầu gảy, tiếng ngân vang, núi đã cũng xót xa, lần lượt quay ngược lại.
Tiếp đã, nguyễn toản dùng kiếm khắc liên tiếp: “ khắc nhập, khắc nhập.” nhưng tảng đá hợp lại thành một gậy lớn, nước bọc xung quanh.
Nhẫn tế bất ngờ, chưa kịp xoay xở thì hắn lại hô:
“ khắc xuất, khắc xuất.”
Cả hai đổ ầm ầm, nhẫn tế cố chạy nhưng không thoát nổi, đất đá đè lên, máu đâm thẳng vào linh hồn, tiếng kêu thê lương.
Lúc sau, toàn thân đẫm máu, linh hồn cũng dần yếu ớt, nhẫn tế ánh mắt kiêng kỵ nhìn qua, trầm giọng:
“ ngươi thật quả quyết. ta bị thương, hắn cũng không tốt.”
Hắn nhìn qua thấy linh hồn nguyễn huệ dần nhạt, dù đau xót, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng:
“ ngươi không đi. ta giết cả hai.”
“ haha. quả quyết.” nhẫn tế trầm ngâm, tiếp:
“ ta và ngươi không oán không thù. cần gì phải làm khoa nhau. cả ba anh em nguyễn huệ nợ ta. ta chỉ lấy mạng nguyễn lữ cùng nguyễn huệ đã quá nhân nhượng rồi.”
Hắn còn chưa kịp nói, bên kia, một bóng mờ, da giáp bị đốt đen, mờ hiện, nói:
“ chúng ta không nợ các ngươi. còn không biết các ngươi là ai. tại sao lại đắc tội được..”
Nhẫn tế nở nụ cười điên dại, thân hình cũng chập chờn xuất hiện, một lão gia xuất hiện.
Trông thấy, cả hai cũng nhận ra, chính là người chủ quán trọ. nhẫn tế thấy hai người nhận ra không quá để ý, giọng thê lương:
“ các ngươi chả nhẽ không nhớ. khi xưa, vì siêu độ lên cõi phật, đệ tử của ta đã tìm khắp nơi, trong bao nhiêu năm mới được 9 mộ huyệt tốt, tựu đủ cửu tinh đồ. vậy nhưng khi đến tây sơn chuẩn bị. vô tình bị anh ngươi nguyễn nhạc phát hiện, nghe lời trương hiến nam, giết hại đệ tử ta, ngầm chiếm lấy, cải táng mộ gia tiên qua. khiến nhà ngươi mới được trời phù hộ mà thuận lợi khởi nghĩa.
Chính vì các ngươi, khiến kế hoạch ta vỡ bở. linh hồn ta lang thang khắp nhân gian, không chốn đi về. các ngươi nói đó không phải là đắc tội ư......”
Rồi lại hóa thân thanh một bóng hình béo tốt. vừa thấy vậy, nguyễn huệ giật mình. nhẫn tế cười:
“ ngươi nhận ra rồi chứ. khi các ngươi khởi nghĩa, hắn đem người qua giúp đỡ. bao nhiêu vàng bạc, nhưng chỉ vì say, lỡ lời xúc phạm anh trai ngươi mà hắn cho người ngầm sát hạ. haha.”
Nguyễn huệ trầm ngâm:
“ mọi việc, do ta không biết. chuyện đầu tiên thì do anh cùng thầy kể qua, nghe hợp ý, ta mới thuận làm theo. nếu biết ta sẽ phản đối.
Còn việc thứ hai, khi đó ta đang tiến quân ra bắc. biết việc, ta cũng đau lòng, cho người chôn cất, xin lỗi gia đình.
Việc của ngươi, nếu buông tha, trẫm sẽ cho thiên hạ cầu siêu, lập chùa thờ tự....”
“ haha. linh hồn ta cũng sắp mẫn diệt. cầu cũng chỉ là một kiếp bình thường, ta khổ tu bao kiếp chả nhẽ chỉ cầu vậy ư.” rồi giọng nói bén nhọn:
“ anh ngươi là chủ mưu, ta muốn giết nhất. nhưng hắn được tả ao mách bảo, trốn trong quy nhơn không ra, cửu tinh thần chiếu. ta không thể vào. ngươi nếu tự tay giết anh mình, ta sẽ tha. haha...”
Cả hai trầm mặc, nguyễn huệ nghe xong, biết khó thể, đánh mất ra hiệu hắn giết đi, nhắm mắt lại chờ đợi.
Đúng lúc, hắn muốn giơ đao thì, nhẫn tế ánh mắt u lãnh nhìn lại:
“ ngươi phá ta, chúng ta đã vì nước nam này cống hiến bao nhiêu. ta sẽ cho ngươi, cho đất nước này chôn cùng...”
.......
Cũng lúc đó, thật lâu trong tản viên, hàng ngàn giáo đồ mật tông cùng hoa liên hội tập hợp. chín nghế chính tọa chỉ có vị trí trung tâm trống rỗng, cửu tử lệnh treo lơ lửng. lúc sau, phía bên phải lệnh bài, điệp cam- đứng đầu nhất bạch nói:
“ toàn bộ họ dương, đứng đầu cửu tử cũng toàn diệt. liên hoa hội sẽ mất nguồn cung. khó mà duy trì lâu dài. nhẫn tế cũng bị tây sơn giết. bát bạch cũng chỉ còn một số người đang len lỏi vào triều đình nguyễn