Cũng lúc này, nghệ an
Chứng kiến dị tượng, vầng sao le lói, đất đai rung chuyển... tất cả đều là chỉ rõ điềm xấu. tả ao lẩm bẩm:
“ không thể? choa đã bốôc quẻ. tại răng thay đổi?”
Như không tin, hắn nhắm mắt thật sâu tường minh. hai ánh mắt trời rực rỡ, bỗng ầm, một mũi tên tới, một đóa rơi xuống, đến đây, tả ao hộc máu, kinh hãi, nhìn về phương bắc:
“ băng cung huyền tiễn..."*"”
Sau đó thở dài, nhìn phượng hoàng trung đô đang dở dang, lắc đầu:
“ thế thành... không hy vọng...”
Sau đó, lần lượt thu dọn quán nước toan rời đi.
......
Phu dịch đang phục vụ, đã quen thuộc hình ảnh lão giả ngồi bán nước, dạy học. thấy hắn rời đi, một người cười nói:
“ bựa ni còn sớm, ngài đã dọn ư...”
“ sau bựa ni, choa không bán nữa. muốn nghi ngơi...”
......
Mấy người nghe vậy, ồ lên kinh ngạc. tên quản đốc cũng hỏi han:
“ mi có chuyện ư, nói ra tau giúp...”
Tả ao khẽ cười coi như cảm tạ.
Biết không khuyên được, mấy người khác nhao nhao nói câu tạm biệt....
Bỗng đúng lúc, tả ao định quay đầu đi, dị tượng lại đổi, xấu hóa lành. hai vầng sáng lại rực rỡ. bị trên vai trượt xuống, tiếng loảng xoảng, tả ao cười mà như khóc, quay lại, quát lớn:
“ không đi nữa, sau này choa miễn phí tất cả...”
Chứng kiến vậy, tất cả ánh mắt kì lại nhìn lại. mặc như vậy, tả ao cũng không quan tâm, hắn giờ còn kỳ lạ hơn nhiều.
......
Kinh thành, nguyễn thiếp cũng chung cảm xúc như tả ao, nhìn lá thư từ quan mới viết, hắn vội xé nát, mặc cơn mưa ẩm ướt, chạy giữa trời mà cười như một đứa bé
......
Gia định, nguyễn ánh nhìn bá đa lộc nói:
“ mọi chuyện tại sao lại thay đổi? thuốc của ngươi vô dụng ư?”
Bá đa lộc nhìn bản chiêm tinh, nhẹ nói:
“ có thể ả không dám một lần xuống tai. sự thay đổi đột ngột đó có thể là tuy phát bệnh, nhưng cứu được...” rồi nhìn nguyễn ánh an ủi:
“ vương yên tâm. dù thần y chỉ chữa ngọn không chữa gốc thì cũng không kéo dài bao lâu. muộn là 2 năm có kết quả...”
Nguyễn ánh hài lòng, gật đầu:
“ cũng được, hắn chết sớm quá cũng không tốt.”
......
Bắc kinh, càn long nghe người báo lại, hài lòng:
“ chỉ cần hắn đã mặc là được. không lâu đất đó sẽ về ta.”
Hòa thân vội vã nịnh hót:
“ bệ hạ thánh minh...”
Còn chưa nói xong, càn long bỗng ho sặc sụa nôn ra máu.
Hòa thân cũng người khác hốt hoảng:
“ bệ hạ người sao vậy...”
“ gọi thái y... thái y.....”
Càn long ho xong, tuy sắc mặt hơi tái, khẽ nói:
“ có thể do thời tiết. trẫm nghỉ ngơi vài ngày là được...”
“ bệ hạ người mấy nay vất vả, nên nghỉ dưỡng. giang nam mùa này rất đẹp, thích hợp làm chỗ nghỉ ngơi....” hòa thân nói.
Lời đúng ý, càn long gật đầu:
“ vậy khanh sắp xếp. trẫm về trước...”
“ vâng. để hạ thần đỡ...”
Nhìn cảnh đó, các quan lại tức tối, hậm hực....
......
Khi đó, nguyễn toản cùng nguyễn huệ đã trở lại tĩnh dưỡng gần một tháng. nhưng chưa thấy dấu hiệu phục hồi. vết thương đến linh hồn, nghiêm trọng hơn hắn tưởng. dù bao nhiêu vị thuốc trân quý được mang đến, sắc uống....
Hắn ngồi suy ngẫm, lúc sau, đánh liều lôi những miếng thịt rồng ra. dùng thuận thiên kiếm thái rồi đun nóng.... khi mùi thơm tỏa, hắn khẽ cắn một miếng, cảm nhận. thấy thương thế khôi phục nhanh hơn nhiều. lấy làm mừng, nhìn sang nguyễn huệ đang nhắm mắt nói:
“ huynh thử ăn chút thịt này, rồi điều dưỡng.”
Nguyễn huệ gật đầu, làm theo. quả nhiên hữu ích.
Có phương pháp, một tháng sau, hai người cũng dần khỏe lại. nhưng mớ thịt long đã vơi nửa. hắn có chút đau lòng.
......
Đúng hai tháng từ khi đến, hai người đã hoàn toàn hồi phục, lúc này cả hai cũng nhận thấy, căn phòng đã thối um mùi tạp chất. cả hai dương như bị bao bọc bởi một lớp bùn nhão màu đen.
Hai người bước ra. đã thấy hai bên là hai hàng người, nhìn chằm chằm lấy nhau, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. đứng đầu là lần lượt là hồ thức, nguyễn long và triêu lan... thấy nguyễn huệ, hồ thức vội vã tiến lại:
“ bệ hạ người đã khỏe... mấy ngày nay biến động, rất nhiều vị quần thần liên lạc muốn gặp người....” xong kể lại toàn bộ việc
Nguyễn huệ thở dài:
“ trẫm như vậy. hầu hết chỉ là hỏi han. không đến ư. có lẽ rất nhiều người mong trẫm chết...”
Nói xong, nhìn một lượt kẻ dưới, trầm giọng nói:
“ tại sao, chưa có lệnh của ta, ngươi đã triệu tập toàn bộ mật vệ đến đây. muốn làm gì....”
Hồ thức nhìn qua hắn, cúi đầu, đáp:
“ khi đó bệ hạ không rõ nguy cơ, thần lo lắng. sợ sức một mình không đảm bảo được, đồng thời không dám phó mặc cho bất kỳ ai. lên điều về. thần tự tiện,.,.. mong bệ hạ thứ lỗi...”
Rồi nhìn nguyễn toản áy náy:
“ mong vương gia hiểu giúp..”
Nguyễn toản cười:
“ ta hiểu..” rồi nhìn nguyễn long:
“ cho người lui đi. phu nhân cùng cu tí sao rồi...”
Nguyễn long khom mình:
“ hai người vẫn an toàn. sau khi rung chuyển. phu nhân lo lắng lên đã sai thiên lâu các đưa đến đây. mặc dù theo lệnh của công tử không cho phu nhân ra khỏ thành. nhưng phu nhân dùng cái chết ép. thuộc hạ không dám từ chối... mong công tử thông cảm.....”
“ ừm” hắn khẽ gật, rồi quay sang nguyễn huệ:
“ nàng đến, đệ về trước. huynh có một vài chuyện, giải quyết đi. một vài hôm nữa, chúng ta bàn bạc thêm..”
“ được..”
............
Hắn thay đổi quần áo, điều chỉnh thật gọn gàng, đi đến căn phòng. còn chưa kịp gõ. như có giác quan, nàng mở cửa...... thấy hắn, hai hàng nước mặt chực rơi, xà vào lòng, nức nở, liên tục đấm vào ngực, thút thít:
“ chàng biết thiếp lo lắng chàng lắm không... mỗi lần rời đi là lại có chuyện... có phải chàng muốn rời xa mẹ con thiếp...... chàng thật đang nghét..”
Nghe nàng nói, hắn lặng yên. mặc cho đấm đánh, khóc than. đợi dần nguôi, hắn mới vuốt ve, nhẹ giọng:
“ ta biết sai, đã để hai mẹ con nàng lo lắng...”
“ hừ.. sau không cho chàng đi đâu nữa. muốn đi phải mang theo chúng ta....”
Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn bất đắc dĩ:
‘ được được, nàng nói là mệnh lệnh..”
Bao nhiêu lo lắng giải tỏa, sắc mặt dãn ra, nàng rời khỏi lòng hắn, tò mò quan sát một lượt, thỉnh thoảng khẽ véo véo vài nhát..... hắn thấy vậy, cười:
“ ta không bị thương, nàng đừng quá lo lắng..’
Rồi ôm lấy nàng, tiến lại giường.
Cu tí còn đang ngủ. hắn lấy trong người một sợi dây chuyền, ở giữa có một tấm lụa nhỏ. bao bọc lấy một khoả long châu được hắn thu nhỏ lại, đeo lên cổ con, khẽ nói:
“ đây là vật tốt, thứ quý giá nhất của rồng, sẽ khiến bảo vệ con, tu thân, tích đức... đây là món quà lần này ta cho con...”
Nàng thấy vậy, trong lòng vui sướng nhưng mặt tỏ ra nghen nghét:
“ vậy của thiếp đâu. chả nhẽ chàng quên. hừ..”
Hắn cười mị