Sáng hôm sau, huỳnh đức gọi hai kẻ thân tín, cũng là người theo hắn từ ngày khó khăn nhất, nói:
“ trận này, các ngươi cũng thấy, khó khăn hơn ta nghĩ. hỏa lực bọn chúng rất mạnh. không có cứu viện thua chỉ là một sớm, một chiều.”
Một tên nghe vậy, cung kính:
“ không bằng ta rút lui về nam ngum, nơi đó rộng lớn, ngoằn nghèo, hạn chế điểm mạnh, khai thác điểm yếu của bọn chúng.”
Huỳnh đức lắc đầu:
“ tướng quân ra trận, không thể vừa thấy khoa mà rút lui. ta sẽ sắp xếp cho hai ngươi mang một nhóm người đi trước, sau đó, đến gần po boun đợi ta...”
“ vâng.”
.........
Ra khỏi doanh trướng, hai tên thân vệ nhanh chóng điểm một ngàn người, chuẩn bị rời đi, chiêu thực thấy vậy, hồ nghi:
“ các ngươi định đi đâu?”
Hai tên kia chưa kịp trả lời, huỳnh đức đã tiến lại:
“ ta cho bọn họ mang ngươi đi dò xét, điểm đặt bốn khẩu pháo của lũ tây sơn và cướp lại. quên chưa nói cho tướng quân.”
“ nhưng có cần phải nhiều như vậy không?” chiêu thực thắc mắc.
Huỳnh đức cười giải thích:
“ có lẽ tướng quân đã tiếp xúc qua pháo một hai lần, cũng nhận thấy một điều, tầm bắn ngắn khoảng 1km. độ chính xác không lớn. nhưng mấy ngày nay, ta quan sát nhiều lần. pháo mà lũ tây sơn sử dụng có tầm bắn, độ chính xác vượt trội so với trước đây. chắc chắn đây là công nghệ mới, cướp được thì dù thua trận này. ta cũng sẽ xin chiêu nan tha cho ngài. đồng thời xin chúa công tăng cường hợp tác với quý quốc.”
Nghe xong, chiêu thực hài lòng, không còn làm khoa dễ. một ngàn người nhanh chóng rời đi.
......
Cũng lúc này, nguyễn toản cũng cho ba quân tập hợp, nhìn một lượt, mở miệng:
“ từ ngàn đời nay ‘việt - lào hai nước anh em/ tình sâu hơn nước hồng hà, cửu long’. chiêu nan là một kẻ tàn bạo, không những rước voi giày mả tổ, sưu cao, thuế nặng. mà còn có những hành động làm ảnh hưởng mối quan hệ giữa hai đất nước. được lời cầu kiến của thái tử chiêu kan- người hết mực lo cho dân, cho nước. bệ hạ cử ta dẫn đầu, đem quân sang giúp.
Bây giờ, thời khắc đã điểm. chúng ta lên đường, giúp đỡ những người anh em ta.”
“ chiến... chiến...” vừa dứt lời, phía dưới hàng ngàn người hô vang.
........
Sáng hôm sau, mang theo khí thế hào hùng, mười ngàn quân nhanh chóng đến vị trí cách nải hô 2km, dàn trận.
Huỳnh đức nghe thám báo nói lại, cũng nhanh chóng cho quân chỉnh tề, những tảng đá lớn nhanh chóng được kéo lên.
Sau một hồi ‘giương cung, bạt kiếm’, lý văn bưu phi ngựa, mang theo một ngàn tinh binh, đến gần, nhìn lên tường cao, vị trí huỳnh đức đứng, cười lớn:
“ ngươi mau mau giơ tay đầu hàng, kẻ bại tướng, ốc không mang nổi mình ốc lại mang cọc cho rêu. có giỏi ra đây quyết chiến cùng ta. haha.”
Huỳnh đức nghe vậy, quát lớn:
“ những kẻ vong ân phụ nghĩa, giặc cỏ. quả nhiên dù thay lớp áo vẫn không thể che đậy mùi máu tanh các ngươi.” xong quay ra, nhìn những binh lính chăm:
“ kẻ địch trước mắt, các ngươi hãy tiến lên, bảo vệ đất nước.”
“ sát... sát...” chiêu thực cầm đầu, hét lớn.
Cửa mở, hơn hai ngàn lính chăm xông ra, nhưng chưa tới gần, lý văn bưu làm hiệu lệnh, đội quân nhanh chóng tách sang hai bên, để lộ ra hai khẩu sơn pháo. lý văn bưu quát lớn
“ bắn.”
“ ầm... ầm...” tiếng nổ chát chúa vang lên. đội ngũ quân chăm đang chỉnh tề, bỗng nhiên tán loạn. chưa kịp phản ứng xong, lại một cỗ mây khác kéo lên, đó là máy bắn tên, xung quanh tên treo đầy những túi là dầu.
“ bắn.” lại một tiếng hô lớn.
Dây cung thả ra, mũi tên lao thẳng:
“ phập... phập...” những tên giặc xấu xổ bị đâm xuyên, ngăm thẳng vào tường đất, những túi dầu văng tung tóe. chưa dừng lại, bốn khẩu pháo từ xa cũng bắn liên tục:
“ ầm... ầm...”
Lửa bén dầu bốc cháy. nỗi sợ hãi lên tốt đỉnh khi mùi thịt khét lét cùng với nhiều bóng người gào thét trong ngọn lửa.
Chiêu thực thấy vậy, đứng từ xa, hét lớn:
“ chết không đáng sợ. những kẻ giết các ngươi đằng trước. dù chết cũng phải kéo bọn chúng chôn cùng.”
Nghe lời, không còn tán loạn, những kẻ đang bị ngọn lửa đốt, ánh mắt căm phẫn, mặc cơn đau, lao về quân mình.
Lý văn bưu không chậm, quát lớn:
“ cung thủ... lên...”
Một nhóm người nhanh chóng xuất hiện
“ viu... viu...” mũi tên nhanh chóng bay ra, hạ gục những đám lửa di động.
Thấy vậy, trong điên cuồng, chiêu thực quát:
“ rút lui...”
Nhưng đâu dễ dàng vậy, lại một loạt pháo, quân ta lao lên, chém giết. trong hoảng loạn, quân chăm chống cự yếu ớt. nhanh chóng từng nhóm bị toàn diệt.
Nhiều tên hăng say đuổi diệt, vào tầm bắn của tên, bị trên tường thành, từng đám cung thủ tiêu diệt.
Thấy vậy, lý văn bưu quát:
“ lui quân.”
Bên trên, huỳnh đức cũng cho người ngừng bắn.
......
Vừa qua cửa thành, nhìn cánh cửa đóng sập. chiêu thực cùng đâm tàn quân thở phào. lúc này, mới kịp quan sát lại, chiêu thực bi ai. mười đi không còn 1. chỉ còn hơn 200 người sống sót. những người còn lại không căm phẫn mà có kẻ còn thầm cảm ơn vì không đuổi giết
Trên tường thành, chứng kiến như vậy, cùng kết quả mấy ngày nay, huỳnh đức chưa bao giờ cảm nhận bất lực như vậy.
Được đà, lý văn bưu tiếp tục cho quân chửi bới:
“ thằng không có tj...”
“ kéo cưa lừa xẻ, ông nào khỏe thì ra đây mau, ông nào đau ở nhà bú tí mẹ.”
......
Trên tương thành, nhiều lính canh, tức tối, huỳnh đức quát lớn:
“ kẻ nào ra thì ra, muốn chết ta không cản. quân tử động thủ không động khẩu. lũ đàn bà chấp gì..”.
Quân lính nghe xong, cũng nguôi. mặc cho chửi bới, đều lặng im không đáp, cửa thành đóng kín.
Lý văn bưu cho pháo liên tục oanh, nhưng phía trên bất động.
Một lúc sau, thấy không còn hiệu quả, lý văn bưu cho quân lùi lại.
......
Kiêm kê thương vong, thấy chết khá ít so với diệt, nguyễn toản hài lòng nói:
“ kế hoạch b bắt đầu.”
Lý hải thắc mắc:
“ nhưng vừa nãy đã làm nhiều lần, bọn chúng đều không phản ứng. tiếp tục có tác dụng.”
Hắn cười:
“ ta biết các ngươi nghĩ gì. nhưng đó là tâm lý chiến. làm một việc lặp đi lặp lại khiến bất kỳ ai đều lầm tưởng nó là chân lý. khi điều đó thực sự, ta chỉ cần khẽ thay đổi cũng đủ khiến chúng bất ngờ. cứ làm đi. đợi khi ta cảm thấy ổn, sẽ tổng tấn công...”
“ vâng...”
......
Theo lời của hắn, cách một thời gian quân ta lại chửi, nã pháo. ban đầu huỳnh đức cùng chiêu thực còn thay phiên lượn lờ. nhưng việc diễn ra nhiều lần, hai người cũng chỉ cán dặn tập trung. có tin báo lại.
Trưa ngày hôm sau, trong doanh trướng, chiêu thực sắc mặt phiền muộn nói:
“ chúng cứ liên tục nã như thế này, không sớm