Tiếng va chạm giữa dao và xích sắt vang lên đay nghiến, ánh lửa tung tóe. không lâu, một tiếng giòn tan: “ rắc.” xích đứt gẫy.
Nghe âm thanh, hai người tony đặng trong lòng khẽ biến nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản, chậm giải thưởng trà. thiên vũ hai mắt nhắm chặt chờ đợi.
Dao theo tay hoep, cứa thẳng qua quần áo, rạch một đường như lưỡi hái, từ trên xuống, máu theo khe hở tuôn trào. xong xuôi, nhặt lên mảnh xích đứt gẫy, hoep bình thản quay lại chỗ cũ, trầm giọng:
“ mọi chuyện coi như chưa xảy ra, chút trừng phạt, mang ý nghĩa tượng trưng khiến dân làng có thể nhắm mắt, nằm yên nơi chín suối. “
Tony đặng cười:
“ chúng tôi đã nói, tùy ngươi giải quyết. nếu như ân oán xong, chúng ta có thể bàn chuyện được chứ?”
Hoep gật đầu:
“ ừm. các ngài cứ hỏi, nếu tôi biết sẽ trả lời. mặt khác, tôi có thắc mặc tại sao các ngài lựa chọn cùng chúng tôi hợp tác.”
Nghe vậy, tony đặng lôi trong mình một ấn tín, trong đó khắc một bức hình giống hệt bức ảnh treo trên tường, hoep giật mình, tony đặng nói:
“ trước khi ta tới đây, một người đưa tặng, nói nếu cần sự trợ giúp có thể dùng nó. ta đoán là các ngươi.”
Hoep cầm lấy ấn tín vuốt ve, tâm trạng bùi ngùi. thật lâu ngẩng đầu nói:
“ nếu gặp lại, hy vọng ngài có thể nói, tôi luôn mong nàng trở về.”
“ được. giờ ta hỏi, hy vọng ngươi trả lời toàn bộ những điều biết được. người đằng sau các ngươi là ai? tại sao tấn công chúng ta.”
Hoep chậm rãi, đáp:
“ là tên joeap. vốn là kẻ khéo ăn nói, giao du khắp nơi. sau khi bị các người đánh bại, đã chạy đi tuyên truyền khắp nơi. nói các ngươi là lũ eis, lại chuẩn bị đến bạo ngược. thông qua đó kích thích mọi người giết chóc.”
Vốn còn nghi hoặc, hoep nói xong, cả ba hiểu. lúc này tráng a tủa đã giúp thiên vũ xử lý xong vết thương, mỉa mai:
“ bọn chúng đều ngu hết ư. biết phải chết, vẫn lao vào như con thiêu thân, dũng cảm lắm nghê...”
Hoep cười khổ, tiếp:
“ ban đầu cũng không ai nghe. nhưng tên đó đề nghị hợp nhất lại như xưa, bộ lạc nào thắng sẽ lên lắm quyền. cai quản một vùng rộng lớn. lợi ích lớn, mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, phán đoán hoàn toàn có thể lấy thịt đè người. nên hầu hết đồng ý.”
Tráng a tủa suy ngẫm, nói:
“ ngươi có thể liên lạc tên joeap. ngươi dụ hắn ra, chúng ta giết là xong chuyện.”
Tony đặng cắt ngang:
“ có lẽ tên đó mang tâm tư khác. nhưng giờ dù hắn chết thì những bộ lạc kia cũng vẫn duy trì. quyền lực luôn là thứ ma mị nhất. ta nghĩ, dùng kế gậy ông đập lưng ông. chúng ta sẽ ủng hộ bọn hoep "cử người hướng dẫn các ngươi kỹ thuật chiến đấu. tài trợ lương thực..." sau đó đỡ hoep lên nắm quyền liên minh, trong ngoài phối hợp, bình định nơi đây.”
Xong nhìn hoep, tiếp:
“ tất nhiên mọi thứ không miễn phí. khi các ngươi nắm vững thì sẽ phải trả cho ta một khoản phí. đồng thời kết giao minh hữu, bất kỳ bên nào gặp khó khăn đều có thể yêu cầu bên kia giúp...”
Hoep nghe xong, suy ngẫm lúc, gật đầu:
“ được.”
Nhanh chóng một thỏa thuận được kí.
......
Tiếp theo một tuần, quân ta căn cứ địa hình, bắt đầu huấn luyện đánh du kích, bày phương án đánh trận.... ngoài ra, dựa vào nguyên liệu sẵn có chế tạo vũ khí, tặng một vài khẩu súng để làm quen.
Rất nhanh một đội quân hoàn chỉnh, có kỷ cương, dần đân thành hình.
Cùng với quân ta, hình thành hai ngọn sóng, san phẳng con đường tới manipur. nhiều bộ lạc lựa chọn quy phục. nhìn điểm đến ngay phía trước, tony đặng nói:
“ cậu hãy đi tiếp vòng theo con đường này là tới. có gì cần hỗ trợ ngay. nhánh người của bộ lạc tạm thời cậu mang theo. phía cậu nguy hiểm hơn chúng tôi nhiều.”
Tráng a tủa gật đầu:
“ vậy hẹn cậu, tháng sau gặp lại ở đây.”
“ ok.”
Hai người bắt đầu thực hiện kế hoạch được giao.
.......
Manipur bốn phía được bao bọc là núi, mỗi bên đều có nhánh quân triều đình tuần tra.
Tony đặng vô cùng cẩn thận, cử một nhóm người thâm nhập, điều tra, biết