"cầu ủng hộ qua momo số 0369442379. cảm ơn các bạn đã đề cử. cảm ơn nhiều."
Bùi đắc tuyên rời đi, đến phủ hoàng tử, lúc này quang toản đang bị bùi thị nhạn đánh đòn. nghe tiếng khóc, bùi đắc tuyên vội xông vào, quang toản đang khóc, trông vậy la lớn:
“ bác ơi cứu cháu. huhu.”
Bùi đắc tuyên đi lại, kéo quang toản ra, nhìn bùi thị nhạn quở trách:
“ quang toản dù làm sai, nhưng dù sao cũng là trẻ nhỏ, mặt khác cháu cũng sắp lên ngôi vua. em không thể xử lý bằng cách như vậy, mà nên dùng lời để khuyên bảo. tránh khiến mọi người cười chê.”
Bùi thị nhạn thấy quang toản đứng sau lưng bùi đắc tuyên vẻ mặt đắc ý, nhìn lại, khẽ thở dài, đi vào trong.
......
Bùi thị nhạn đi, không thấy mẹ, quang toản mặt đang giàn giụa bỗng nở nụ cười:
“ bác nay sao đến muộn vậy. có gì mới cho cháu chơi không?”
Bùi đắc tuyên móc trong người ra, một chuồn chuồn tre, nói:
“ có chứ. cháu ngoan, sau bác mang nhiều hơn.”
Rồi nhìn vẻ mặt trông đợi của quang toản, tiếp:
“ để bác làm mẫu một lần. để ý nha.”
“ vâng.” quang toản gật đầu, nhìn chăm chú.
Bùi đắc tuyên cầm lấy, khẽ xoay, chuồn chuồn bay cao, rồi lượn một vòng, rớt xuống. quang toản hào hứng:
“ cho cháu, cho cháu...”
Bùi đắc tuyên gật đầu, đưa tới, nói:
“ vậy, cháu chơi ngoan. ta vào gặp mẹ cháu chút.”
Xong quay ra, nhìn hộ vệ:
“ canh chừng cẩn thận, tránh cho hoàng tử đi quá xa.”
“ vâng.”
.......
Trong cung, bùi thị nhạn đang ca khúc nhạc, sầu bi, bùi đắc tuyên đi vào, nhìn nói:
“ nguyễn huệ bệnh sắp qua đời. quang toản lên ngôi, em làm thái hậu, quyền nghiêng hậu cung, không còn sợ ngọc hân, cần gì phải sầu lo chứ.”
Bùi thị nhạn cười mỉa:
“ quyền lợi làm chi, khiến người mờ đôi mắt/đổi trắng thay đen, nhân nghĩa trái ngang. quang toản còn nhỏ liệu lo được cho đất nước ư?” rồi quay sang, giọng cầu khẩn:
“ muội không biết các huynh làm gì, bệ hạ bệnh, cho muội vào thăm một lần được không. nghĩa vợ chồng là nghĩa tận.”
Bùi đắc tuyên cau mày:
“ nguyễn huệ bệnh truyền nhiễm, muội cùng quang toản gặp bị bệnh ta biết làm sao. huynh cũng lo lắng cho hai người.”
Thấy bùi thị nhạn muốn nói, bùi đắc tuyên quát:
“ khi nào hắn chết, ta sẽ cho muội gặp.”
Xong trầm giọng, tiếp:
“ lần này ta đến để cảnh cáo. việc mấy hôm trước không thể tái diễn. mọi việc trình lên, quang toản muốn phê phải đưa ta xem một lượt. cấm muội đưa ý kiến. triều đình nghét nhất đàn bà xem chính sự. muội nên xem lại mình. nếu còn một lần lữa, ta không biết, mẹ cùng em gái muội còn sống được không.”
Bùi thị nhan nghe vậy, lồng ngực phập phùng, ánh mắt căm phẫn.
Bùi đắc tuyên nói xong, mặc kệ, rời đi.
Trong cung, một tiếng cười lớn vang lên.
....,...
Lúc này, tony đặng cùng ngọc cẩm nhàn đang co mình ẩn trong gian bếp nhỏ hẹp. nhìn phía ngoài ánh đèn sáng trưng, tiếng bước chân ầm ầm, cả hai nín thở. thật lâu, xác nhận toàn bộ yên tĩnh, cả hai mới thở hắt, ngọc cẩm nhàn quay sang thấy vết máu vẫn còn rỉ ra, ánh mắt lườm khẽ, nhẹ nhàng rắc thuốc, vết thương dần kín, xong quay người sang phía khác. tony đặng gãi gãi đầu, nhẹ nhàng ôm từ phía sau, mặc cho quẫy cựa. đợi khi yên lặng, hắn thấy những vệt giọt nước mắt rơi xuống cánh tay, nhẹ nói:
“ ta không phải muốn giấu nàng. mà nên đến nơi mới biết sự việc khác xa dự tính. nhưng khi đi, công tử căn dặn phải gửi trước mười năm, là ngày mai. lên ta mới đánh liều... không ngờ.”
Biết hắn có nỗi khổ tâm, ngọc cẩm nhàn cũng lau nước mắt, mắng:
“ nhưng dù vậy, cũng cần suy tính cẩn mật. nếu chỉ thăm dò, chàng có thể huy động lực lượng thiên lâu các, đâu cần nhất thiết bản thân.” sau đó giọng lí nhí:
“ chàng có mệnh hệ gì thì thiếp và đứa con trong bụng, biết làm sao.”
Dù vậy, nhưng tony đặng nghe rõ, hỏi lại:
“ thật.”
Ngọc cẩm nhàn khẽ gật. được xác nhận, tony đặng nội tâm mừng rỡ không nguôi, muốn hét lên nhưng may mắn kiềm chế.
......
Hai người cũng nhanh gác truyện vui, nhìn vào thực tại trước mắt, ngọc cẩm nhàn nói:
“ hai ta trước tìm cách thoát khỏi nơi đây. ra ngoài huy động thiên lâu các phối hợp. dù dùng bạo lực, xác suất thành công vẫn cao hơn.”
Tony đặng lắc đầu:
“ khó. với tình hình này, lẩn trốn trong