"cầu ủng hộ qua momo số 0369442379. cảm ơn các bạn đã đề cử. cảm ơn nhiều."
Lê trung nhìn binh lính phía dưới đang lo lắng, trầm giọng:
“ các ngươi cho người gia tăng canh phòng. giữ nghiêm cửa thành. không có lệnh của ta, bất kỳ ai không được mở.”
“ rõ.” phía dưới đồng thanh hô.
....
Ngoài doanh trại, xung quanh dân chúng đang quây kín, ai nấy đều mang theo gậy gộc giáo mác... thấy lê trung đi ra. một lão nông lớn tuổi hô:
“ tướng quân, kẻ địch ngoài thành. nếu không chê, lão xin nguyện tham gia...”
“ đúng... đúng... cả lão nữa.”
“ giặc đến nhà. đàn bà cũng đánh. chị em chúng tôi cũng xung phong ra trận...”
.....
.....
Lê trung nghe vậy, cảm khái không thôi. cùng vương từng chinh chiến bao nơi, nhưng ở đất quy nhơn, hắn mới cảm thấy sự tôn thờ tuyệt đối cho tây sơn. con người bình định chuộng võ, hào sảng.... dù không có viện quân, địch bên ngoài đông gấp ba, bốn lần, hắn không sợ. nhưng hậu quả sẽ khó lường. bởi gia viên không yên bình kéo theo nhiều thứ...
Trầm mặc lúc, lê trung cao giọng:
“ tên huỳnh đức đã bị vũ tướng quân đánh bại. chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, không dám quấy nhiễu. ta đã truyền tin cho vương, người rất nhanh sẽ kéo quân từ kinh trở lại. mọi người chịu khó vài ngày không ra thành. mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nghe được xác nhận, dân chúng gật đầu:
“ tốt... tốt... có lời của tướng quân chúng ta yên tâm...”
“ thiếu đâu... tướng quân bảo... chúng tôi lo...”
“ đúng... đúng... không lơ là được... tối hội cao tuổi chúng ta sẽ đi canh phòng...”
......
......
Vừa nói, mọi người lục tục rời đi, tiếp tục cuộc sống thường nhật.
.......
Bên kia, vũ văn nhậm về. ngồi một mình ngoài hiên trầm lặng. nguyễn lan ôm con ngồi xuống kế sát, nói:
“ chàng lo lắng việc kẻ địch mạnh hay là tên huỳnh đức...”
Nghe vậy, vũ văn nhậm giật mình, nhìn sang, cười:
“ quả nhiên không giấu được nàng.” rồi chậm rãi kể chuyện hôm qua gửi thư mong gặp riêng. màn đối đầu trên chiến trường. xong trầm mặc:
“ dù sao cũng chỗ đồng môn, không gặp cũng ngại. mà gặp để ai biết cũng khó tránh khỏi dị nghị.”
Nguyễn lan hiểu ý, cười:
“ chàng tự quyết, vì thiếp chàng hy sinh quá nhiều. thiếp chỉ nhắc chàng nhớ lại, vì sao chúng ta ở nơi đây..... kiếm củi ba năm đừng để chỉ đốt một giờ..”
Nghe vậy, vũ vân nhậm rơi vào suy tư.
.......
Sau nhiều năm theo thầy học tập trên núi hồng lĩnh. từ đứa bé loát choắt giờ đã tráng niên. nhìn cảnh đất nước lầm than, trí làm trai nổi lên. hắn muốn theo gương lê thái tổ, ngô vương một phen gây sự nghiệp. với bàn tay trắng, cùng huỳnh đức phân tích cục diện các nơi. mỗi người một ngả. hắn lựa chọn đầu quân cho ba anh em nguyễn nhạc. một là, cùng xuất phát nông dân. hai là, nhu cầu nhân tài rất dễ được trọng dụng, nắm binh quyền.
Đúng như sắp xếp. sau bao ngày “ phạm ngũ lão đan sọt” , hắn gặp được nguyễn nhạc đi dạo. qua hỏi han, thấy được hắn là kẻ cường tráng, tính cách phóng khoáng, ngang tàng. lại cho trần quang diệu so tài, bấy phân thắng bại. hắn được cả nguyễn nhạc và nguyễn huệ vô cùng thích thú. cuối cùng, nguyễn nhạc ra ‘giá lớn hơn’ khi gả con gái - là nàng, nên hắn quy thuận dưới trướng.
Không phụ tin tưởng. chỉ tỏng thời gian ngắn. bằng tài năng, hắn sớm tỏ rõ là kẻ hữu dũng, hữu mưu. nổi bật với công trạng trong vụ án “ nguyễn hữu chỉnh.”"1".
Nhưng sau khi chiếm được bắc thành, đang cho người truy lùng lê chiêu thống. thì hắn nhận tin thầy mất, tức tốc về.
Sau đó nghe lời thầy trước khi chết trăn trối. bỏ mặc binh quyền, về quy nhơn cầu kiến nguyễn nhạc. qua đó thoát khỏi một mạng.
Nhưng càng giam mình trong lồng giam thành quy nhơn. chí khí năm xưa dần hao mòn, hắn dần cảm thấy yêu cuộc sống an nhà vô vi. nếu không có cuộc đấu với huỳnh đức, hắn có lẽ quên mất mình là ai. chứng kiến kẻ thua xa mình gần sánh bằng, hắn cảm thấy mình lạc hậu.
Vậy những kẻ năm xưa, đứng ngang hàng với hắn, từng coi hắn là đại địch. giờ thế nào, còn coi hắn là kẻ thách thức không...
......
Nghĩ đến đây, vũ văn nhậm đắng chát:
“ vậy ta phải chờ đợi bao giờ nữa. hay để cuộc đời êm lặng mà trôi đi.”
Nguyễn lan hiểu tâm trạng của vũ văn nhậm, khuyên:
“ thiếp nghĩ sắp tới thôi. lần trước thiếp có manh nha nghe qua lời mẫu thân thì chú huệ sắp muốn xuôi quân dẹp nguyễn ánh. đợi xong, thiếp xin cha cầu tình cho huynh.” rồi sực nhớ, đưa một lá thư ra:
“ gần đây, chú huệ có giao du với một người, coi họ như anh em, phong làm vương gia. cha có cho người tìm hiểu. thì biết kẻ này cũng có chí lớn, muốn tự cường, nhưng tránh để xung đột, đã chuyển quân ra ngoài, chinh phục xung quanh. sau thống nhất, chàng không thể theo nguyễn huệ cũng thử gặp người đó một lần xem.”
Vũ văn nhậm gật đầu. người này hắn cũng nghe. xuất hiện bất ngờ, vô cùng truyền kì, mấy lần nguyễn thiếp, tả ao nghé chơi trong lúc vô tình đều đề cao. vén lấy lọn tóc vương trên trán nàng, nói:
“ vậy hai mẹ con nghỉ ngơi đi, ta đi bố trí binh canh phòng. quyết giữ cho thành này vững chãi.”
Nguyễn lan cười nhẹ, đáp:
“ vâng.”
..,....
Ngoài thành, trời chuyển sang tối, huỳnh đức nhìn ngô tùng châu lắc đầu:
“ hắn không muốn gặp riêng. bảo có gì nói thì nói trên chiến trường. kẻ khí phách năm xưa đã không còn.”
Ngô tùng châu thở dài:
“ thật đáng tiếc. ngày mai quân tới. chúng ta sẽ quyết công thành.”
Huỳnh đức nhìn về ánh lửa trên thành, gật đầu.
.........
Trời vừa sáng, lê trung