"cảm ơn trần lê dân triết, hoaxinhgai đã ủng hộ quá số momo 0369442379. cảm ơn rất nhiều, là nguồn động lực rất lớn với mình. cảm ơn
Đồng thời cảm ơn các bạn đã ủng hộ hoa: random15196, nguyenanalt, ngọc cẩm nhàn, tiên hiệp huyền huyễn, phong trieu le, một trăm, phantom, thien v, tuannguyen43, trầnphúc2k
Muphq26192, mrcklonely.... cũng như bình luận góp ý. mọi ý kiến mình sẽ lắng nghe và tiếp tu. mong nhận được nhiều hơn."
Thành quy nhơn dưới sức công phá của đạn pháo, rung lắc dữ dội. nguyễn lan một tay ôm con, một tay hào hét nhiều lần suýt ngã. bên cạnh tỳ nữ lo sợ:
“ tường thành nguy hiểm. người lui xuống dưới. nơi đây đã có chúng thuộc hạ.”
Nguyễn lan lắc đầu:
“ ta rời đi lòng quân sợ sẽ xôn xao.”
Vừa dứt, đứa bé trong lòng khóc lớn, nguyễn lan vội ôm vỗ về. dỗ xong, đưa cho tên tỳ nữ:
“ cu o đã ngủ. ngươi đưa về phủ.”
Tì nữ chần chờ, rời đi.
......
Nguyễn lan thở hắt, mặc đạn bắn, lao lên tay cầm kiếm chém tới những kẻ địch. thấy vậy, dù gian khó, những quân sĩ trên thành sĩ khí lên cao. nhất thời cuộc công thành rơi vào thế giằng co.
......
Ngoài thành, quân ta thấy vậy, không chỉ vũ văn nhậm cùng lê trung mà những người khác vừa an tâm, vừa cảm thấy hổ thẹn. sức chiến đấu dường như được buff gấp đôi. đánh cho quân nguyễn không khỏi lùi về phía sau.
Lê văn duyệt, ngô tùng châu cũng nhận ra bất ổn. lê văn duyệt nói:
“ lần này không thành thì khó có cơ hội thứ hai. ngươi cho thêm người. liều mạng công. nhằm hết hỏa lực về phía nguyễn lan. còn ta sẽ đem theo một nhánh người đánh sang phía trái, cùng võ tánh hợp sức giết tên kia. khiến nàng sẽ bất thần, tập trung chú ý về phía đó. ngươi nhân lúc này, đem người thần tốc, trợ giúp huỳnh đức giết lê trung.”
Ngô tùng châu gật đầu:
“ được.”
Rồi ra tiếp mệnh lệnh, một nhóm quân tiến về công thành. trên cao nhìn thấy sự dị động của lê văn duyệt, nguyễn lan hô lớn, nhưng âm thanh hỗn loạn của người của pháo khiến sự gào thét hư vô. nguyễn lan nôn nóng, nhìn tên võ tướng:
“ phía dưới còn có bao người...”
“ thưa, còn hơn 1000. chủ yếu để duy trì trật tự, kho lương, phủ đệ...”
Nguyễn lan nói:
“ ngươi điều động hết đến. trang bị tối tân. cùng ta mở cửa thành xông ra.”
Tên võ tướng nghe vậy không ổn, định khuyên bảo, nhưng nguyễn lan gạt phắt:
“ lề mề gì. nhanh.”
Tên phó tướng đành nhận mệnh. không đến 5 phút, toàn bộ đã tập hợp dưới cửa thành. nguyễn lan gật đầu, định kêu mở cửa. thì bỗng phía sau kinh động. già trẻ gái trai, ai ai cũng đem giáo mác, gậy gộc.... tiến đến. mấy tên lính thấy vậy tưởng làm phản, vội ngăn trước nguyễn lan. nguyễn lan gạt phắc, xuyên qua đoàn người, tới trước, nhìn tất cả nói:
“ mọi người có chuyện ư.”
Nghe vậy, một cụ già cao giọng:
“ kẻ địch trước mắt. chúng tôi đời đời, nhà nhà ăn lộc của vương, nguyện đem một sức nhỏ, liều ra giết địch. bảo vệ quê hương...”
Dứt lời, quỳ xuống:
“ mong người cho chúng tôi đi theo. giống như năm xưa, vương lập nghiệp.”
Phía sau, lần lượt hô lớn:
“ mong người chấp thuận.”
“ mong người chấp thuận.”
......
Tiếng hô vang, khiến bên ngoài đang chiến đấu, cũng một giây chập chờn dừng lại.
Nguyễn lan nước mắt ngưng trào, cười mà khóc:
“ được. giết.... mở cửa thành...”
“ giết.... giết...”
Nhất thời hàng ngàn người lao ra, khiến chi đội quân nguyên vừa đến, chưa hiểu chuyện liền bị giết. hồn bay phách lạc.
.........
Quân ta bên ngoài thấy vậy, như được bơm máu, liều mình giết. dù chết vẫn ôm kẻ địch cho đồng bạn giết. lá cờ tây sơn luôn dựng thẳng...
.......
Phía xa, ngay khi thấy đứa cháu không còn trên cửa thành, nguyễn lữ cũng biết chuyện gì sẽ tới, cười khổ:
“ đúng là...” rồi quay sang trần công xán:
“ bắt đầu đi.”
Trần công xán gật đầu, một con chim truyền đi. nhanh chóng ba nhánh người theo ba nơi ép sát.
.......
Khi thấy cửa thành mở, đang tiến về phía võ tánh, lê văn duyệt dừng, ánh mắt tiêu xa, khẽ cười, nhưng cũng không quá quan tâm, nhanh chóng thúc ngựa.
......
Vũ văn nhậm thấy lê văn duyệt tiến lại, đao chém mạnh, cười lạnh, nhìn võ tánh:
“ nam nhân một đấu một. còn muốn gọi viện binh.”
Võ tánh cấp tốc lui sau, khẽ kinh hãi về sức bền bỉ của vũ văn nhậm, hừ đáp:
“ yên tâm. hôm nay chuyện ta và ngươi, quyết sinh tử. không ai xen.”
Lê văn duyệt đến, nghe vậy gật đầu, nhìn vũ văn nhậm đầy thâm ý:
“ làm tướng lập đại công mà trốn chui trốn lủi, chủ nhân đó đáng gì. nếu nay ngươi đánh bại võ tánh, ta sẽ thả ngươi và nàng rời đi. nếu thua, những kẻ ở đây phải chết. ngươi đi theo ta về gặp vương. làm việc cho người. sẽ không bắt ngươi đối đầu tây sơn. sau lập đủ đại công có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Rồi trầm tư:
“ ta biết ngươi lo lắng thanh danh. nhưng ngươi nhận cũng giống quan vũ hàng tào tháo năm xưa. có ai dám đánh giá.”
Vũ văn nhậm cười:
“ ngươi đủ sức đàm phán với ta ư. kẻ bại tướng.”
Lê văn duyệt giật giật khóe miệng, nhớ lại lần đầu hắn cầm quân, quả nhiên bị vũ văn nhậm đánh, không còn một quân, phải trốn chui lủi, rồi nhân sơ hỏ mang theo nguyễn ánh chạy trốn sang xiêm, nói:
“ haha. thời thể đối rời. không còn phải là năm xưa.”
Vũ văn nhậm mặc kệ:
“ nếu ngươi không xen. đi ra ta cùng võ tánh quyết đấu. ruồi muỗi vo ve.”
Dứt lời, cầm đao chém về võ tánh.
Thấy khó khuyên bảo, lê văn duyệt lạnh giọng:
“ võ tánh toàn lực giết hắn cho ta.”
Xong quay sang binh lính:
“ giết tất cả quân tây sơn tế cờ.”
“ giết... giết...”
......
Quân nguyễn lan ra chung quy không đủ chuyên nghiệp, tuy áp đảo ban đầu, nhưng nhanh chóng bị đánh lui. khó gây nên bọt nước. ngô tùng châu thở phào, nhanh chóng cùng