"cầu ủng hộ qua momo số 0369442379. cảm ơn các bạn đã đề cử. cảm ơn nhiều."
Một tòa thành cách kinh không xa. nguyễn nhạc rời quy nhơn đã là ngày thứ năm. trời gần trưa, nguyễn nhạc cho xe dừng lại, khẽ vận động giảm đi cơn đau nhức, than:
“ lâu không đi. có chút ê ẩm.”
Quay sang nguyễn thung "1":
“ chúng ta còn cách kinh thành bao xa.”
Nguyễn thung suy tính, đáp:
“ còn khoảng 2 ngày nữa ạ.”
Nguyễn nhạc gật đầu:
“ cũng nhanh.” nhìn vũ tâm can, nói;
“ ngươi cho người tìm chỗ nghỉ chân. chiều máy rồi đi tiếp.”
Vũ tâm can gật đầu, nhanh đi chuẩn bị.
.......
Lúc này, trong kinh, nguyễn huệ vừa bịn rịn chia tay nguyễn toản sau nhiều ngày bàn luận, tên thái giám, vội tiến lại:
“ thưa bệ hạ, nguyễn bảo thế tử cầu kiến.”
Nguyễn huệ hơi mệt mỏi, gật đầu.
........
Nguyễn bảo vừa đi vào, nguyễn huệ đã nhận ra vẻ sốt sắng, nói:
“ cháu có chuyện gì ư..”
Nguyễn bảo gật đầu:
“ dạ, vâng, mấy nay cháu có chút cảm giác bất an. lo lắng cho phụ hoàng ở nhà. nay muốn xin chú được đem người trở về quy nhơn ạ.”
Nguyễn huệ khẽ suy tính, đáp:
“ được. ta sẽ bảo hồ công thuận điều thêm 1000 lính đi cùng. mọi chuyện ở đây ổn thỏa. ta cũng sẽ vào gặp anh. đã thật lâu.”
Nguyễn bảo gật đầu, rời đi.
........
Sau khi dùng bữa, nguyễn nhạc chậm rãi thưởng trà, nói:
“ tình hình trong kinh thế nào. nguyễn huệ thật đã khỏi...”
Nguyễn thung vội đáp:
“ theo tin thần nhận thì mọi thứ ổn. nguyễn huệ giả bệnh để mồi nhử những kẻ phe bùi đắc tuyên để tiêu diệt.”
Nguyễn nhạc thở phào. bên cạnh, vũ tâm can, nói:
“ phải gặp mới rõ thực hư. nếu nguyễn huệ bệnh mới đúng là cơ hội. con còn nhỏ, vương thuận cớ mà thu lại quyền lực.”
Nguyễn nhạc cau mày, quát:
“nói nhăng nói cuội. còn thốt ra, ta tru di tam tộc.”
Vũ tâm can hốt hoảng, vuốt mồ hôi, quỳ thưa:
“ mong vương tha tội.”
Nguyễn nhạc nhìn sang tên lính bên cạnh, nói:
“ lôi hắn ra vụt mười hèo cho ta.”
......
Vũ tâm can bị đè xuống, vuột. dù đau đớn nhưng liên mồm cảm tạ. khi đi xa, ánh mắt mới dần lộ sát ý.
......
Vũ tâm can sau khi trở về phòng, nhanh chóng ngồi chổm hổm trong bệ xí. thật lâu. một bóng áo đen xuất hiện. vũ tâm can nói:
“ những lời ngươi nói là đúng.”
Đặng trần thường "1" gật đầu:
“ ngươi yên tâm. mọi điều ta nói đều đúng.” rồi móc ra một lệnh bài:
“ đây là thứ vương mới đúc. ngươi phối hợp ta, rồi vào nam ắt sẽ được trọng thưởng.”
Vũ tâm can cầm lấy tấm lệnh bài bằng vàng, soi xét. nhét trong người, nói:
“ từ giờ đến kinh còn hai ngày nữa. ta sẽ tìm cách điều động một nhóm đi trước. nhân lúc đó, các ngươi ra tay. giết tất cả trừ những tên có buộc khăn tay mầu đỏ. đó là người của ta.”
Đặng trần thường gật đầu:
“ tốt. ta đợi tín hiệu của ngươi.”
........
Vũ tâm can thấy người đi. vội lao ra, thoát khỏi mùi không khí kinh khủng. bên ngoài một tên đã vội hỏi han:
“ đại nhân người có sao không.”
Vũ tâm can cau mày:
“ không sao. vương đâu.”
Tên thái giám vội thưa:
“ người vừa chợp mắt ạ.”
Vũ tâm can gật đầu:
“ ngươi cho ngươi trông coi. vương tỉnh thì bắt đầu xuất phát.”
“ vâng.”
......
Tiếp theo quãng đường thuận lợi, một ngày trôi qua. sáng sớm, vũ tâm can nói:
“ sắp tới kinh. thuộc hạ cho người báo trước nguyễn huệ đồng thời thăm dò thực hư. nếu ra đón tiếp, thì trong lòng còn có người. nếu không, người lo lắng uổng phí.”
Sau vụ thành hoàng đế, tuy giảng hòa nhưng cả hai vẫn còn khúc mắc. nghe vũ tâm can nói vậy, nguyễn nhạc gật đầu:
“ được,”
Vũ tâm can nhanh chóng điều động người đi. một bên nguyễn thung khẽ lo lắng nhưng thấy nguyễn nhạc không ý kiến đành yên lặng.
.......
Quả nhiên không lâu, đoàn xe bị tập kích, nguyễn thung cùng vũ tâm can đều hốt hoảng hô:
“ bảo vệ vương... giết... giết....”
Kẻ nguyễn nhạc mang đi cũng là tinh trong tinh, đối diện bất ngờ nhanh chóng ổn định. thấy dây dưa không tốt, đặng trần thường cau:
“ còn mau không hành động...”
Vũ tâm can đang hô hào bảo vệ. nghe nói thế biết hắn bảo ai, thầm mắng ngu xuẩn. khẽ thủ thế, vài tên hộ vệ bỗng quay lại làm phản. nhất thời màn hộ vệ chao đảo, nguyễn nhạc nhất thời biến sắc.
Đặng trần thường thấy vậy, chưa đủ. định gào thêm, thì một tên vừa làm phản, tiến sát nói:
“ nếu các ngươi chỉ có thế này thì hợp tác vứt bỏ. dù cho ngươi nói ra cũng không ai tin.”
Đặng trần thường nghe vậy, trong lòng chửi rủa:
“ mẹ lũ nhát gan.” bởi ngoài mục đích diệt nguyễn nhạc, hắn lần này cũng muốn thăm dò nguyễn huệ. nên không muốn một lần tung tất, nhưng giờ không ra, sợ khó giải quyết được. đành cắn răng bắn pháo hiệu. rất nhanh một tiếng nổ lớn. cách đó không xa một đám người lao nhanh.
.......
Nguyễn nhạc trong vòng vây, thấy vậy, vội rút độc thần kiếm, định lao ra, nguyễn thung đứng cạnh vội can:
“ vương. bọn chúng mục đích là người. an nguy của người trên hết. chúng thần quyết mở đường máu, để người rời đi.”
Nguyễn nhạc lắc đầu:
“ các ngươi đều là người tin tưởng ta. chắc chắc ta sẽ không bỏ lại. chết cùng chết. nhân lúc viện quân chưa đến. bác một cơ hội.” rồi chém lấy một tên gần sát.
Binh sĩ trong vậy, như được buff thêm. điên cuồng chống trả.
......
Cách kinh một khoảng không xa. đoàn người vũ tâm can cử đi báo gặp đội quân nguyễn bảo - con trưởng nguyễn nhạc. mấy người định tránh né thì nhìn thấy sắc phục quen thuộc, nguyễn bảo hồ nghi hô:
“ quy nhơn thất thập...”
Người cầm đầu là nguyễn ao giật mình quay sang. xác nhận đúng, nguyễn bảo nói:
“ phụ thân đâu. sao các ngươi có mặt ở đây.”
Nguyễn ao cũng nhận ra là nguyễn bảo, vội kể lại đầu đuôi, nguyễn bảo hô lớn:
“ quả nhiên cảm giác của ta không sai.” xong nhìn nguyễn ao:
“ ngươi cầm cái này, nhanh vài kinh báo cáo. còn những người còn