Sáng hôm sau, nguyễn văn thành nhận được tin võ di nguy sắp tới gần, gọi nguyễn đình đắc "1" nói:
“ ta đi tiếp võ di nguy, ngươi ở lại coi chừng cẩn thận. đồng thời cử 5000 quân, tiến lên thăm dò thành nam vang.”
Nguyễn đình đắc gật đầu:
“ được, tướng quân yên tâm.”
Nguyễn văn thành hài lòng rời đi.
......
Đợi nguyễn văn thành đi, nguyễn đình đắc bắt đầu điểm binh chuẩn bị, đúng lúc này, một tên lính vội vã chạy lại:
“ thưa tướng quân... đã xác định được kẻ trong thành.... là tây sơn.”
Nguyễn đình đắc giật mình, gật đầu:
“ ngươi đi đi. nhớ giữ kín tin tức.”
Tên lính đáp:
“ vâng.”
......
Trong doanh trướng, nguyễn đình đắc cầm lấy bản đồ, vạch thêm một hướng mũi tên, cảm thán:
“ gọng kìm trên bộ, bọc hậu phía sau, tây sơn muốn diệt nhà nguyễn ư...”
Sau đó, cấp tốc lần lượt tìm cách hóa giải, xong xuôi viết vội cùng tin chiến báo, cho người không ngừng nghỉ chạy về gia định.
......
Nguyễn đình đắc xong xuôi đi ra ngoài, thấy binh lính sắc mặt ngơ ngác, đang túm năm tụm bảy bàn tán, cau mày:
“ nghiêm chỉnh cho ta.”
Mấy tên lính giật bắn người, vội vâng dạ về chỗ.
.....
Nhưng càng đi, càng thấy sự kiện diễn ra khắp nơi, nguyễn đình đắc linh tính việc bị lộ, tìm đến tên lính lúc nãy quát:
“ ta bao ngươi giấu kín, sao tình huống ra như vậy.”
Tên lính run cầm cập, đáp:
“ thưa tướng quân, thuộc hạ vốn dấu kín, nhưng cờ tây sơn bỗng cắm khắp thành nam vang. nên ai ai cũng biết...”
Nguyễn đình đắc thở dài:
“ ngươi lui đi..”
Ánh mắt nhìn hướng tây, cau mày:
“ tin thua trận ở phú yên lan tới, bọn chúng làm vậy, chắc chắc muốn hạ thấp sĩ khí quân ta. không thể được, nơi đây mất. gia định sẽ lâm nguy... kế hoạch của ta.”
Dứt lời, vội vã đi tới trống trận, thấy giờ cũng đến, cầm dùi gõ vào trống trận.
“ đùng... đùng... đùng...”
Liên tục ba hồi, toàn bộ binh lính đều tập hợp.
Nguyễn đình đắc hô lớn:
“ năm xưa vua lê, chúa nguyễn ban ơn, lũ họ hồ mới có thể an ổn lập nghiệp an cư. nhưng vì giấc mộng quyền lực, chúng đã nướng dân chúng trên ngọn lửa chiến tranh... bao người chết, mất nhà cửa phải tha hương cầu thực... trong đó có ta, có các ngươi... may mắn có vương giang tay cứu giúp... ta và các ngươi mới đứng được ở đây, có cơm ăn áo mặc... ơn nghĩa tựa trời cao. giờ đây, những kẻ vô ơn, ăn cháo đá bát muốn giương nanh ác, muốn giết cùng đuổi tận ân nhân.“
Ngừng lúc, xoa trên mặt giọt nước mắt lăn dài, tiếp:
“ giờ phút lâm nguy đến, để báo đáp ơn nghĩa, chúng ta dù chết cũng muốn cản bước chúng... giết.... giết...”
Nguyễn đình đắc quả nhiên là kẻ diễn thuyết tài ba, vốn uể oải, quân nguyễn như được bơm kích thích, ánh mắt đục ngầu, hô:
“ giết... giết....”
“ giết... giết...”
Nhìn phía dưới, nguyễn đình đắc hài lòng nhưng cũng biết tình trạng này sẽ không kéo dài, dù sao nỗi sợ tây sơn đã thành âm ỉ, căn bệnh, khẽ biến đổi chủ ý, bỏ qua việc nguyễn văn thành căn dặn, hét:
“ tuân theo ý mọi người. 1000 quân ở lại coi giữ lương, còn đâu toàn bộ 8000 người, theo ta xuất phát về thành nam vang,... giết...”
Quân nguyễn hừng hừng khí thế tiến về thành nam vang.
......
Trong thành, nghe tin, nguyễn nhạc đứng trên thành, thấy xa xa khói bụi mờ mịt, quay sang trần văn kỷ, nguyễn thung nói:
“ y theo kế hoạch b đã định mà tiến hành.”
Tuy đã biết trước, nhưng nghe nguyễn nhạc chọn phương án b, cả hai đều rùng mình, định mở miệng can ngăn, nguyễn nhạc gạt tay:
“ không còn sớm, đi đi.”
Hai người cúi khom người rời đi.
.......
Nguyễn nhạc trút bỏ áo giáp, mặc thân áo trắng, bày đàn trên thành, bên cạnh hai tiểu đồng đứng im, căng thẳng. nguyễn nhạc cười:
“ hãy buông. mọi chuyện không sao.”
Hai tiểu đầu vội gật đầu.
Nguyễn nhạc khẽ gẩy vài ngón tay, nghe âm thanh trầm bổng, gật đầu:
“ đàn tốt.” rồi nhìn xa xa, mỉm cười:
“ vốn muốn thử từ lâu, ‘ không thành kế ‘ "2" không biết có tác dụng.”
......
Phía dưới bốn cửa thành nhanh chóng mở toang, một nhóm người dân gan dạ, vốn khó khăn được quân ta giúp đỡ, liều mình bán mạng trả ơn, được đào tạo trước, chậm rãi tái hiện việc sinh hoạt bình thường: cò kè mặc cả, nô đùa....
.....
Ngoài thành, 3000 quân ta lặng lẽ hành quân. nguyễn bảo quay sang phạm công trị ngạc nhiên:
“ nếu không biết, đúng là ta cũng nhận lầm ngươi là bệ hạ. thảo nào năm đó, có thể lừa cả nước thanh. quả giống.”
Phạm công trị khiêm tốn:
“ lần đó may mắn có vương gia giúp.” rồi mang ra, một miếng ngọc bội, bên trong vẫn còn ẩm chứa uy áp, nói:
“ nếu không có nó, thì ai đã biết bệ hạ, tinh ý sẽ nhìn ra. mong nó còn hữu ích. hi vọng lần này sẽ thành công.”
Nguyễn bảo cười:
“ trong lũ giặc, may ra có nguyễn đình đắc cùng nguyễn văn thành biết mặt. tên kia đã rời đi, tí phụ thân cho người quấn tên còn lại, thì chắc chắn không sao.” dứt lời, có chút băn khoan:
“ hi vọng kế thành công.”
Phạm công trị hiểu nỗi lòng, gật đầu:
“ chắc chắn sẽ được thôi. dù thua, bên cạnh hai vị quân sư có đối sách, vương sẽ an toàn.”
Nguyễn bảo cũng hiểu ra, lo lắng bằng thừa, đáp:
“ đi thôi. chúng ta làm tốt việc được giao đã. còn đâu do số trời.”
Đoàn người nhanh chóng tăng cước bộ.
......
Nguyễn đình đắc mang quân đến, chứng kiến cảnh tượng bày ra, thấy trên thành là nguyễn nhạc, vội cho quân dừng lại. ánh mắt chăm chú.
......
Có thể giờ nhắc đến tây sơn, ai nấy đều chỉ đích danh nguyễn huệ, người nâng tầm tây sơn như hiện tại. nhưng với riêng nguyễn đình đắc, kẻ cho hắn ấn tượng sâu nhất, đáng sợ nhất là nguyễn nhạc.
Khi đó, họ trịnh chèn ép nhà lê, với nỗi lòng “ trung lê” hắn từ biệt, chạy vào thuận hóa, gặp được nguyễn hữu chỉnh ‘ người chung chí hướng’. cả hai dắt nhau vào phò tây sơn.
Biết tài hắn, nghe hắn có ý định ‘ phó lê ‘, nhạc cũng đồng ý, ban cho vàng bạc, cho đi theo khi đánh thuận hóa, chính khoảng thời gian này, hình ảnh nhạc đã khắc sâu trong tâm trí.
Dù sau này có bỏ đi theo nguyễn vì tây sơn không còn trí ‘ phò lê’. nhưng tình cảm hắn dành cho nhạc là tôn trọng, kính sợ. bởi theo hắn, nhạc làm đúng lời hứa với hắn, khi ‘ phò lê’ đã yên lặng lên ngôi, ở thành quy nhơn. việc lật ý định, thành lập nhà tây sơn, diệt lê là do nguyễn huệ, tiếm quyền, gây nên.
Nghĩ vậy, trong lòng nhiều nỗi tơ