Sau một thời gian bôn ba, mọi người đã đến châu bảo lạc - trấn tuyên quang. khung cảnh nhộn nhịp không còn mà trở lên tiêu điều, cả khu chợ chỉ lác đác vài bóng người. từ khi tàn dư họ lê bị dẹp, thương nhân cũng bỏ mà rời đi. nhìn cảnh tượng nguyễn toản không khỏi cảm thán.
.......
Mọi người tiếp tục đi về phía rừng già, đến bìa rừng, lê huy khẽ thả trong lồng, một con đại bàng ra. không lâu, a páo từ rừng già xuất hiện, nhìn thấy nguyễn toản, khom người cung kính:
" đã để công tử và phu nhân đợi lâu."
" không sao. chúng ta cũng chỉ vừa đến. "
A páo gật đầu dạ vâng, rồi nhìn thấy sắc trời đang dần tối, thưa:
" bẩm công tử, cũng đã tối, đi lại đường rừng nguy hiểm. chúng ta nghỉ lại một đêm, sáng mai rời đi."
" ừm, cũng được." hắn nói xong, không khỏi nhìn sang nàng lo lắng hỏi:
" nàng có ổn không. nếu có gì khó chịu, nhớ bảo ta."
Nàng gật đầu, mỉm cười:
" phu quân yên tâm. thiếp không sao."
......
Cả đoàn người trở lại khu chợ, lúc này chỉ còn quán cao lầu mở, mọi người bước vào trong, tiểu nhị thấy khách nhân hồ hởi:
" quí khách dùng gì ạ?"
" cho năm tô mì và một chai rượu nếp trắng nhỏ."
" vâng. quí khách xin đợi chút."
Không lâu, tiểu nhỉ nhanh chóng bưng lên, hắn cười hỏi:
" nhà lê đã diệt, dân chúng cũng rời đi, các ngươi vẫn tiếp tục kinh doanh ư? không sợ lãi mẹ đẻ lãi con"
Nghe vậy, tiểu nhị hơi biến sắc, nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp:
" lợi nhuận là việc nhỏ. cốt yếu là tạo phúc lợi cho nhân dân. đem hương vị mì quảng đến mọi miền đất nước."
" ừm. tốt. ít người biết nghĩ như các ngươi." rồi lấy một lượng bạc ném sang:
" đây là thưởng cho ngươi. "
" vâng, tạ ơn quí khách. chúc quí khách ngon miệng."
.........
Dùng xong bữa, mọi người lên nghỉ ngơi. đến phòng, thay xong y phục, nằm khép mình bên cạnh, nàng cất tiếng:
" phu quân thấy gì bất ổn ở nơi đây ư?"
" sao nàng nghĩ vậy.?"
" thiếp hiếm khi thấy chàng hào phòng như vậy, người muốn thăm dò ư?"
" nàng không thấy, tên tiểu nhị đối đáp như vậy, rất ổn ư, lo cho dân, cho nước.... ta tán thưởng mà thôi."
" thiếp đi guốc trong bụng chàng."
Nghe xong, hắn cười lớn:
" đúng chỉ có nàng hiểu ta. thôi chúng ta đi ngủ, mọi việc để lê huy lo."
" ừm."
........
Khi ánh trăng vằng vặc, tên tiểu nhị đang rón rén rời quán, lê huy nhanh chóng bám sát theo sau.
Đến một góc tối, tên tiểu nhị khẽ huýt sáo, một bóng người xuất hiện. bóng người nhanh chóng mở miệng:
" có chuyện gì? "
" có khách xộp dừng chân bên trong khách sạn. e rằng ngày mai khởi hành. các ngươi chuẩn bị."
" được rồi. ta đã biết."
" vẫn 2/8 chứ."
" để xem hàng ngươi dẫn ngon không đã. như lần trước thì ăn cám cả lũ."
" yên tâm. lần này đảm bảo."
" vậy ta đi thông báo."
Bóng áo đen chuẩn bị rời đi, lê huy nhanh chóng phóng ra kim châm, cả hai ngất lịm.
.........
Trong một phòng tối, lê huy cầm lấy chậu nước lạnh buốt rội thẳng lên mặt hai người.
Cả hai mơ mờ tỉnh dậy, giọng ú ớ, lê huy nhanh chóng kề đao sát cổ:
" nói đi. các ngươi mưu tính gì."
" ngươi là ai." tên tiểu nhị như bản năng hỏi lại, lúc sau hét lớn: " là các ngươi....."
Lê huy cau mày:
" biết là chúng ta nhanh chóng bàn giao đi."
Biết không thể khác, tên tiểu nhị nhanh chóng bàn giao.
.......
Ban đầu, giống như những người khác, ông chủ hắn muốn rời đi. nhưng bỗng nhiên nhạy bén phát hiện một tiềm lực mới về du lịch. nhà lê dù sao cũng cắm rễ mấy trăm năm, vẫn còn người dân tiếc thương.
Ông chủ hắn bỏ tiền ra lập đền thờ các vị vua lê từ lê lợi, lê thánh tông.....đồng thời cải tạo cảnh quan xung quanh. nên mỗi tháng đều thu hút mọi người đến thắp hương, tham quan....các hàng quán khác rời đi, khiến cao lầu gần như độc quyền. kiếm lời vô cùng dồi dào.
Nhưng việc kiếm lời đó là ông chủ. qua nhiều lần quan sát, hắn nhận thấy khách nhân đều là kẻ có tiền, và do đặc thù khu vực, lên thị vệ được mang rất ít. hắn nổi lên lòng tham, lén cấu kết với giặc phỉ tiến hành đánh cướp, do địa hình trắc trở, dân cư thưa thớt cộng với việc lộ trình rõ ràng. lên vụ cướp diễn ra mà không khiến một ai nghi ngờ, nếu có