Mấy ngày tiếp theo, kinh thành trở lên u buồn. những cơn mưa tí tách giăng khắp nối. dòng người phía trước cầu hiền các biến mất.
Bên trong cũng trở lên vắng lặng bởi sau tiệc rượu hôm trước, rất nhiều người nhận thấy tài không bằng đã rời đi.
Bên trong ngoài vương liễn, trường an tứ tài chỉ còn 5 người nữa. tất cả đang ngồi với nhau, đợi chờ vòng thi đầu tiên.
.........
Một phủ đệ xa hoa.
Ngô thị vinh hoa đứng tựa mình bên hiên cửa, thở dài:
" một mình lặng lẽ tựa hiên mây
Sông thu sương khói lạnh thân gầy
Gió thổi tơi bời, người chưa thấy! “
Ngọc hân nghe muội muội than thở, lắc đầu:
“ muội định đem hạnh phúc cả đời mình ra làm trò đùa như vậy ư? biết đâu hắn đã đến? muội thật ngốc.”
Vinh hoa cười cười:
“ khi yêu, mấy ai đủ tỉnh táo nữa. hi vọng chàng sẽ đến.”
Nghe vậy ngọc hân chỉ biết lắc fđầu.
.........
Mưa ngớt, mười người dưới sự hướng dẫn của gia đinh, mọi người tiến vào một biệt viện nằm ở phía cuối cầu hiền các. hộ vệ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, tất cả phải khám xét không mang vũ khí mới được tiến vào. xong xuôi, mọi người ngồi xuống xung quanh một bàn trà lớn.
Tên gia đình chạy đi hỏi thăm, sau đó khom người:
" mọi người đợi chút. tiểu thư ra ngay bây giờ."
............
Không lâu, rèm được kéo lên, vinh hoa chậm rãi đi ra, dù trang điểm nhẹ nhưng không thể che đi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến hầu hết tất cả đều hồn xiêu phách lạc.
Vinh hoa khẽ thu hết vào tầm mắt, không quan sát thấy bóng hình đó, trong lòng buồn rầu, chậm rãi mở miệng:
“ tiểu nữ là ngô thị vinh hoa, luôn hâm mộ những người tài hoa, nay mạo phép xin tổ chức hội thơ. muốn mong tìm được lang quân như ý.
Mọi người ở đây, đều là những kẻ có tài hoa. tiểu nữ kính mong, mọi người sẽ giúp tiểu nữ hoàn thành tâm nguyện.”
“ ba ba.” hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.
Đợi tiếng vỗ tay ngừng, vinh hoa mỉm cười, tiếp:
“ hôm nay tiểu nữ rất vinh hạnh, mời được triệu đại nhân đến làm ban giám khảo. hi vọng cuộc thi sẽ công bằng nhất, mọi người có ý kiến không ạ.”
“ không.”
“ có triệu đại nhân ở đây, ai dám ý kiến chứ.”
“ đúng. đúng.” các sĩ tử nhao nhao đáp.
........
.........
“ vậy tiểu nữ xin phép được lùi vào trong.” nói xong vinh hoa lui vào trong.
Ngọc hân trông thấy săc mặt vinh hoa buồn, đoán chắc người đó không đến,tiến đến an ủi. thật lâu, vinh hoa than thở:
" không làm được như diệu huyền thì học theo huyền chân"*"."
Sau đó quay ra nói với ngọc hân:
" tỷ nói với triệu đại nhân làm cách đối đáp nhanh, sàng chọn lấy ba người. đằng nào cũng vậy."
Biết không thể khuyên nhủ, ngọc hân gật đầu:
" ừm."
......
Lúc sau, triệu đình tiệp đi ra, nhìn mọi người nói:
“ nam nhân thi vị nhất khi được uống rượu, ngâm thơ. ta sẽ đưa ra 10 vế đối, ai đáp được và nghi ra trong vòng một chén rượu thì vào vòng tiếp theo, không thì coi như bị loại. mọi người hiểu chứ?"
" hiểu." tuy ngờ vực, nhưng không ai thể hiện ra, sợ người khác chê cười, đồng thanh đáp.
Nhìn vậy, triệu đình tiệp cười, chậm rãi phát bài
5p sau, khi chén rượu đặt xuống, mọi người đều đặt bút, nhiều người thở dài, lật ra để mục lại vô cùng tương tự:
“ con bò/cạp con bò cạp, con bò cạp không cạp con bò.”
Nhưng chỉ có ba người đáp hoàn chỉnh, còn lại đều được nửa, trong đó ấn tượng nhất là đoàn trác luân, mọi người đều trầm trồ:
“ con hổ /mang con hổ mang,con hổ mang không mang con hổ.”
Triệu đình tiệp lần lượt công bố người đi tiếp là vương liễn, trác luân, bá lân.
Sau đó nói:
“ chúc mừng các ngươi đã vượt qua, mọi người sẽ được đi lên lầu hai đối đáp với ngô tiểu thư . hi vọng mọi người sẽ vượt qua.”
Rồi nhìn qua những người bị loại, tiếp:
“ mọi người bị loại cũng không lên buồn rầu. mọi người có thể cùng nhau, ngâm thơ đối đáp, thưởng thức rượu quý. ngô gia sẽ cho đàn ca, múa hát đến phục vụ. coi như đây là một cuộc dạp chơi.”
Rồi sau đó, tiếng chiêng chống vang lên, pháo hoa bắn lên rung trời, cùng lúc, một thảm đỏ được trải từ trên lầu hai xuống.
Dù bị loại, những những sĩ tử cũng nhiệt liệt chúc mừng người còn lại, hi vọng mọi người sẽ ôm được mỹ nhân về, một phong độ đầy thân sĩ.
..........
Ba người chậm rãi, bước lên lầu.
Vừa đi lên, đã thấy xuất hiện một bước bình phong, chỉ thừa một chỗ trống, vừa đúng một người đi qua, một bức hoành phi treo chữ:
“ vũ vô kiềm tỏa, năng lưu khách.
"mưa, dù không xích không khóa, cũng có thể giữ chân khách ở lại" ”
Bên trong, tiếng nói trong trẻo, ngọt lịm, vọng ra:
“ các vị đến được đây, đều là kẻ tài trong kẻ tài. nhìn