Đoàn quân đông đảo tiến vào lãnh thổ của Tagari, sau ba mươi phút chỉ anh và Hanse được phép cho vào, lại một lần nữa bỏ mặc ngoài tai lời khuyên của mọi người, anh cứ lầm lũi bước vào khiến Hanse sợ hãi chạy vội theo.
Trong anh lúc này chỉ có một suy nghĩ làm thế nào đòi được cô về, làm thế nào đưa được cô ra khỏi tòa tháp canh phòng này nhất định thấy anh đến cô sẽ mủi lòng để trở về với anh, nhất định cô sẽ nghĩ ra cách để đối phó.
Nhưng trái lại cô là người không ngoái lại đằng sau, anh là người rõ hơn ai hết, nhỡ cô từ chối thì anh phải làm sao.
Anh không thể sống thiếu cô.
Ba mươi năm trước cuộc sống của anh tưởng rằng đã là trọn vẹn, chỉ đến khi gặp cô anh mới hiểu được thế nào là yêu, là hạnh phúc, là sống có ý nghĩa, mỗi phút giây bên cô cuộc sống luôn nở hoa, mọi việc anh làm có mục đích rõ ràng hơn vì cô vì tương lai của họ.
Đập vào mắt hai người là tên Tagari gầy xọp đi so với lần gặp trước, tay trái của hắn cũng đang bó bột và nhiều vết bầm dập khác lộ ra trên khắp cơ thể.
- Cô ấy đâu? - Anh hỏi thẳng vấn đề, đúng mục đích của chuyến viếng thăm.
- Trả cô ấy đây nếu không tao sẽ san phẳng nơi này.
- Mày không giữ được cô ấy còn đến đây đòi tao.
- Hắn ta bất chợt cười man rợ.
- Cô ấy không ở đây? - Anh choáng váng.
- Mày thực sự ngu hay cố tình lấy lý do để gây chiến với tao?
- Ngài Tagari.
Tôi xin lỗi đã chen ngang, nhưng ngài Carter đang mất kiểm soát.
Tôi có thể nói được không ạ? - Hanse lên tiếng, phân định rạch ròi thứ bậc cao thấp, sau khi nhận được ánh mắt của hắn liền từ từ giải thích.
- Cô ấy biến mất từ trưa hôm qua, nhiều bằng chứng khiến chúng tôi nghĩ rằng cô ấy đã về đây với ngài.
Tôi lấy điện thoại trong túi ra được chứ ạ? - Hắn khẽ gật đầu cho phép.
- Tên này nhìn quen quen, Friday? - Hắn quay sang tên cố vấn của mình.
- Sát thủ Mật danh.
Một trong những sát thủ hàng đầu của thế giới ngầm.
Hoạt động tự do, không ai có thông tin gì của hắn.
Im lặng bao trùm.
Mỗi người đang trải qua suy nghĩ của riêng mình, đầy những lo lắng muộn phiền, bộn bề, rồi tên Tagary lên tiếng trước.
- Carter, tao có lỗi khiến cô ấy rơi vào nguy hiểm như bây giờ.
Giữa tao và cô ấy chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Carter choáng váng đứng bật dậy.
- Tao thực sự thích cô ấy, đến mức thèm muốn nhưng cô ấy rất yêu mày, tao cho cô ấy uống thuốc khiến cô ấy không làm chủ được bản thân.
Nhưng tao đã đánh giá thấp Rebecca, cứ tưởng mọi việc đang tiến triển tốt đẹp thì bằng lý trí của mình cô ấy đập tay xuống giường để giữ tỉnh táo và chống lại tao, chiếc tay vừa bó mất mấy tiếng hôm trước hôm sau lại gãy rời, nát thêm ra, dù đã rất cố gắng nhưng vẫn phải nạo thịt đi cùng với những mảnh vụn, đó là lý do bọn tao trễ chuyến bay.
Tao mới chỉ nhìn thấy nốt ruồi mà chưa làm gì.
Cô ấy vẫn là người đàn bà trọn vẹn của mày.
-