Đêm rốt cuộc ở trong sự nhộn nhịp trôi qua đi, lại quay trở về với sự tĩnh lặng. Ánh trăng mệt mỏi dựa vào đám mây bắt đầu ngủ gật, ánh sao phản chiếu trong đôi mắt bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước, say mê ngắm nhìn thành phố, mí mắt phân chia cao thấp bắt đầu một cuộc chiến tranh.
Mà ngay tại con đường nhỏ kia, nó đã từng rất cô đơn vì thời kỳ chiến tranh lạnh của hai người nào đó. Sau một đoạn thời gian dài như vậy, rốt cuộc nó cũng đã chờ và nghênh đón được hai bóng đen thật dài kia, một cái bóng là của Kaito, cái còn lại là của Ryoko.
Chỉ thấy Ryoko đang giận dỗi, bước đi thật nhanh về phía trước, cố ý đem Kaito bỏ đi thật xa. Kaito vẫn luôn bảo trì tốc độ một cách chính xác như thế, khiến cho khoảng cách của hai người trong lúc đó không hề thay đổi.
Kaito chết tiệt, Kaito thối tha, đừng tưởng rằng chỉ bằng một màn thi đấu như thế thì có thể khiến cô tha thứ cho cậu ta, nằm mơ, cô sẽ không thèm để ý đến cái tên củ cải đầy hoa tâm như thế nữa đâu! Cô muốn thực thi chính sách của cuộc chiến tranh lạnh, giống như hai nước Liên Xô – Mỹ không thể cùng tồn tại được. Hừ! Trong lòng Ryoko đang thật sự vô cùng tức giận, nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở trên bục nhận giải thưởng, chỉ nghĩ đến đó thôi mà cô càng phát hỏa lớn hơn. Nhưng mà, đại khái trong một giây phút kia, cũng chỉ có chính cô không nhận thấy được Kaito hóa trang thành siêu đạo chích Kid bắt lấy chính mình, cảm giác sẽ bị thương, kinh hách, tất cả cảm giác bất lực đó trong nháy mắt đều tan thành mây khói. Ngay tại một giây kia, hình đó dường như đã mãi mãi ngưng đọng lại.
“Rất mệt! Ryoko cậu đi chậm lại một chút đi!” Kaito vẫn như trước đi theo sau Ryoko, trong lòng cậu, bởi vì Ryoko không có đuổi mình đi, cũng không có như trước dùng ma pháp ẩn thân trốn tránh mình mà mừng thầm. Bất quá, chính là muốn Aoko hi sinh một chút. Trong đầu Kaito đã có thể tưởng tượng được đến biểu cảm của Aoko khi phát hiện chính mình té xỉu trong nhà vệ sinh. Aizzz, kể từ khi vào nhà trẻ thì hai chúng ta đã ngồi cùng bàn với nhau, việc này cậu hãy coi như là đang giúp đỡ tớ đi nhé Aoko. Kaito ở trong lòng mặc niệm xin lỗi, tiếp theo, cậu liền bắt đầu giở thủ đoạn trêu ghẹo Ryoko.
Ryoko nghe xong nhất thời sôi gan lên, nghe dạng khẩu khí này, làm thế nào mà lại giống như mẹ kế đang ngược đãi con dâu thế? Cô chạy một hơi mà còn chưa có than một tiếng mệt, cậu ta đuổi theo cô như thế mà còn không biết xấu hổ. Đến cùng là ai đang chọc ai a? Ryoko đã hoàn toàn quên mất mình vừa mới kiên trì chính sách chiến tranh lạnh, cô ‘Hừ!’ một chút rồi liền chạy lại trước mặt Kaito, sau đó là hàng loạt những câu chữ ký tự, nổ bùng mắng ra khỏi miệng:
“Mệt? Cậu không biết xẩu hổ mà than mệt sao? Tớ bị cậu đuổi theo nhưng vẫn hề nói ra một tiếng mệt! Còn nữa, là ai không biết xấu hổ đi theo tớ? Tớ có nói muốn cùng đi với cậu sao? Trái tim cậu có biết hổ thẹn hay không vậy? Cậu rõ là đang xin lỗi trời, xin lỗi dất, xin lỗi rừng xanh núi cao, xin lỗi dòng suối nhỏ. Bộ dạng cùa cậu rất đẹp đẹp trai và tài giỏi mà, có bản lĩnh so đo với vịt được sao? Phong cách của cậu đầy tráng lệ như thế sao? Còn có thể mê hoặc được phụ nữ sao? Cậu nhìn lại chính mình đi, thực sự không biết xấu hổ nói đó không phải lỗi của mình, làm cho người ta cảm thấy phản cảm thì tuyệt đối đó là lỗi của cậu. Đuổi theo tớ mà còn dám nói mệt? Có cần tớ phải kêu bác quản gia Jii kêu cậu về ăn cơm rồi ngủ không? A!?”
Kaito cũng không nghĩ đến Ryoko có thể nói ra như vậy, nhưng lại mang theo chút ý gì đó khiến cậu nghe không hiều gì cho lắm. Bất qua, khi nhìn đến Ryoko đối với mình rống to hét lớn, cậu không chỉ không có tức giận, ngược lại có chút vui vẻ, còn có thể tiếp tục cười đùa tí tửng: “Hê hê! Được rồi mà, đừng nóng giận nữa mà, chúng ta tiện đường với nhau mà, tiện đường!”
Tiện đường? Đó là bằng chứng của thiên tài à. Ryoko khinh bỉ nhìn Kaito liếc mắt một cái, nhìn Kaito đến mức như đang run lẩy bẩy: “Hừ! Lấy cớ! Chẳng lẽ việc đánh thuốc mê với thanh mai trúc mã của mình, sau đó lợi dụng dáng vẻ bề ngoài của cô ấy để gạt tớ cũng là thuận tiện, chỉ vì không muốn tớ cô đơn lẻ loi sao, đừng quên, tớ có Saguru giúp đỡ tớ!” Một mặt Ryoko hiện ra biểu cảm ‘đừng cho là cô không biết’.
“Hừ! Cái tên thám tử tự cho mình là đúng kia không phải là đã để cậu lại một mình à!” Kaito nghe được tên Hakuba Saguru, thì trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, Saguru — Saguru — Saguru — cái tên thám tử tự kỷ kia có gì tốt tốt kia chứ, bộ dạng thì không đẹp trai như cậu, chỉ số thông minh cũng không cao như cậu, cũng chỉ sẽ có thể ở sau lưng cậu ‘bới lông tìm vết’.
Ryoko nhìn bộ dạng đang nói thầm kia của Kaito, trong lòng cô cảm thấy khó chịu. “Cậu nói cái gì? Đừng tưởng rằng âm thanh của cậu tớ không thể nghe đến, Hakuba là vì có việc gấp nên mới rời đi, có được không vậy, cậu — Đợi chút, sao lại có thể khéo như vậy chứ, để cho cậu có cơ hội nhảy vào? Chẳng lẽ — Nói! Có phải là cậu đã giở trò quỷ rồi đúng không!”
“Lần này không phải là do tớ làm!” Kaito vội vàng xua tay. “Cho dù cậu thích hắn ta thì cũng không thể oan uổng cho người khác được, dựa vào cái gì mà chuyện tốt thì đều là nói do tên đó làm, chuyện xấu thì đều lại nói là do tớ làm chứ?”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cậu ta là thân sĩ, là thám tử, như thiên sứ quan tâm chăm sóc đến người khác, mà cậu thì lại là kẻ vô lại, là tên trộm, là tên sắc lang chỉ biết khao khát nhìn trộm lấy trái tim của thiếu nữ!” Ryoko không nghĩ tới mấy ngày qua, tình cảm dồn nén cứ liền như vậy, đột nhiên ở trong lúc đó bùng nổ ra hết. Mang theo ủy khuất, mang theo không cam lòng.
Kaito bỗng chốc bị chấn động, người trước mắt cậu rõ ràng vẫn chính là người luôn giữ bình tĩnh ở trước mặt người khác, nhưng cũng sẽ có khoảng thời gian đột nhiên mất đi khống chế, là bởi vì chính cậu. Bởi vì nụ hôn ngoài ý muốn kia sao?
“A –” Ryoko hít thở một hơi, cũng không