"Ở đây rất lạnh, đi cùng em...Cedric." Harry Potter đột ngột nắm lấy tay của Tom Riddle, rồi xoay người đưa gã trở về ngôi nhà gần đó của cậu.
Trở lại mái ấm nhỏ cùng người yêu dấu bấy lâu, Harry Potter cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Căn nhà rộng lớn được trang hoàng đầy đủ, mang đậm phong cách Châu Âu hoài cổ và có vẻ với các thiết bị hiện đại của loài người thì vẫn ít hay dùng tới.
Tom Riddle vừa bước vào, chỉ nghe được tiếng thì thầm ngắn ngủi của Harry Potter vang lên, liền khiến một nơi vốn có chút u ám, cô đơn, bị bóng tối che khuất như tìm thấy động lực sống mà trở nên tươi sáng, ấm áp hơn.
Tuy những điều Harry vừa nói vô cùng nhanh và lại là những tiếng rất nhỏ nhưng Tom Riddle, với thân phận hiện tại là Cedric Diggory...một chút cũng không bỏ sót một chữ nào.
"Lacarnum Inflamari"
Đầu tiên, thiếu niên sử dụng bùa tạo lửa với lò sưởi, sau đó liền dùng phép 'Phát Quang tối đa', "Lumos Maxima" để soi sáng, hơn nữa còn rất tinh tế khi biến nó thành những ngọn đèn cầu giấy bình thường không dễ nhận ra. Mà trọng điểm, điều khiến Tom Riddle kinh ngạc đó chính là Harry Potter...cũng là một phù thủy...
Harry Potter để Tom Riddle ngồi trên chiếc sofa đen nhám trong phòng khách, nhanh chóng pha cho gã một tách trà nóng, rồi ngồi đối diện với gã.
Tom Riddle vốn rất đa nghi, vì thế dù trong đầu đã bị bóng hình Harry Potter chiếm giữ nhưng không vì thế mà gã buông bỏ phòng bị của mình, gã im lặng một hồi, quan sát từng chi tiết, mãi đến khi thiếu niên cất tiếng nói: "Em là Harry, Harry Potter...và em yêu anh sâu sắc, Cedric Diggory".
Trái tim Tom Riddle điên cuồng nhảy múa, gã cố kiềm chế sự xúc động trong đáy mắt, bất giác hỏi: " Vậy chúng ta là bạn đời của nhau sao?".
"Cũng có thể nói như vậy". Thiếu niên nhẹ nhàng đáp.
"Cũng có thể nói?". Tom Riddle tỏ vẻ nghi hoặc, bất quá Harry Potter chỉ lẳng lặng nhìn hắn rồi tiếp tục nói: "Anh lớn hơn em ba tuổi, chúng ta biết nhau từ thuở niên thiếu xưa kia".
"Nhưng em rõ ràng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi". Gã vội ngắt lời cậu.
"Em gặp anh vào năm học thứ ba ở Hogwarts, trong một trận đấu Quidditch, lúc đó anh là đội trưởng của Huflepuff, còn em...chỉ là một tầm thủ nhỏ bé của Gryffindor mà thôi." Harry khẽ cười, trong ánh mắt cậu là hàng ngàn câu chuyện, ký ức chợt ùa về...
Hạnh phúc, vui vẻ có...Buồn bã, thất vọng có và cả những nỗi đau không thể cất thành lời...
"Sau đó thì như thế nào, tại sao chúng ta lại bị chia cắt đến tận bây giờ?"
"Chính em đã đánh mất anh.
Thuở ấy em thật sự không hiểu tình yêu là gì, vì thế cứ không ngừng trốn tránh... không ngừng tổn thương anh....Hogwarts lại không ngừng