Bọn họ cứ thế có cuộc sống an nhàn, hạnh phúc một thời gian.
Chỉ là ít lâu sau, sóng gió cũng lặng lẽ ập đến.
Đó là lần Harry Potter ra ngoài lâu nhất, liên tục suốt một tháng dài. Mà Tom Riddle cũng tình nguyện chờ đợi cậu, sau khi Harry trở về, liền thấy một màn cảm động.
'Cedric của cậu' vẫn như mọi khi, vẫn vẻn vẹn ngồi chờ cậu nơi chiếc ghế gỗ nhạt màu, trên tay là tách trà luôn nóng dành cho Harry Potter sau những chuyến đi xa.
Chỉ là lúc này, dường như gã đã ngủ quên từ lúc nào không hay.
Harry Potter khẽ cười, khuôn mặt tràn đầy tình yêu thương. Cậu cởϊ áσ choàng ra, treo lên giá rồi nhẹ nhàng đến bên hắn, chợt Harry nghe thấy tiếng gã khẽ thì thầm: "Harry...Cứu Thế Chủ yêu dấu của ta..."
Tom Riddle vừa dứt lời, đại não của Harry Potter lập tức bùng nổ.
'Là Xà Ngữ'. Trong phút chốc, tâm trí cậu bắt đầu hỗn loạn.
Tuy Harry Potter cực kỳ ít sử dụng và đã rất lâu rồi không dùng Xà Ngữ, nhưng cậu hoàn toàn có thể phân biệt được âm thanh bí ẩn mang theo sự tê tê lạnh lẽo nơi đầu lưỡi kia.
"Không thể nào...Cedric làm sao có thể..."
Harry Potter có chút kinh hãi, thận trọng lùi về sau bất quá lại bất cẩn tạo ra tiếng động đánh thức người nọ.
Tỉnh lại sau giấc mộng đẹp, Tom Riddle lại càng vui mừng khi thấy người trước mặt. Gã vội đứng lên, đi về phía cậu.
"Em đã về." Gã mỉm cười ôn hoà, trong mắt đều là bóng hình của Harry Potter, cũng hoàn toàn không hề chú ý đến cây đũa phép bị hư hại mà gã đã bỏ quên bấy lâu, nó đã tự sửa chữa rồi cũng thật tình cờ mà rơi ra dưới chân của chính gã.
Nhìn thấy cây đũa phép kia, trong nháy mắt biểu tình của Harry Potter có chút vặn vẹo. Từ kinh ngạc, thẩn thờ rồi đến tuyệt vọng cùng thống hận.
Cậu bất giác gục xuống, bàn tay khẽ siết chặt.
Mà những điều đó cũng được thu vào mắt của Tom Riddle, gã lo lắng: "Harry...em sao thế?"
"Đừng