Đang định tìm cách thoát khỏi quả cầu năng lượng này thì đột nhiên xuất hiện một nguồn năng lượng cực lớn đánh úp vào, Ly Nguyệt lại một lần nữa lâm vào hắc ám. Nguyên thần của Ly Nguyệt lại một lần nữa bị trục xuất ra khỏi cơ thể, tiến vào một không gian xa lạ.
“Ly Nguyệt, Ly Nguyệt, tỉnh lại đi.”_ Một giọng nói vang vọng khắp không gian, tựa như thật gần, lại tựa như rất xa.
Ly Nguyệt nghe mang máng thấy có người đang gọi mình thì nhíu mày mở mắt. Ly Nguyệt ngạc nhiên nhìn xung quanh. Khắp nơi là tinh tú lấp lánh, xa xa còn thấy dải ngân hà tuyệt đẹp. Hóa ra nàng bị đưa tới không gian vũ trụ, nhưng ai đã đem nàng đến đây?
Thắc mắc trong lòng Ly Nguyệt ngay lập tức được giọng nói kì lạ kia giải đáp: “Ly Nguyệt, không cần ngạc nhiên, là bổn tọa đưa ngươi tới đây.”
Ly Nguyệt nhíu mày: “Ngươi là ai, tại sao không xuất hiện?”
“Bổn tọa đang ở ngay cạnh ngươi, không gian này, bầu trời này đều là thực thể của bổn tọa.”
Lẽ nào... Ly Nguyệt kinh ngạc suy đoán: “Ngươi là.. Thiên đạo?”
“Xem ra ngươi còn chưa quên người đã tạo ra ngươi là ai. Vậy ngươi có biết tại sao bổn tọa lại đem nguyên thần của ngươi tới đây không?”
Ly Nguyệt lắc đầu, bao năm nay, Thiên đạo chưa một lần nào tới gặp nàng, lần này gặp nàng hắn có chuyện quan trọng. Hoặc có lẽ là vì chuyện sửa lại vận mệnh cho Tuyên Mặc?
“Ly Nguyệt, ngươi là giả ngu hay không biết thật? Ngươi có biết kết cục của những kẻ chống đối bổn tọa ra sao không?”
“Không biết. Nhưng ta có thế đoán, họ chắc chắn là hồn bay phách tán rồi.”_ Ly Nguyệt lạnh nhạt đáp. Đối với người tạo ra nàng nhưng lại vất bỏ, không nuôi nấng nàng thì Ly Nguyệt không có chút tình cảm gì.
“Ngươi đoán không tệ. Vậy ngươi lại đoán xem, chuyện ngươi năm lần bảy lượt can thiệp vào vận mệnh của người khác, gián tiếp chống đối bổn tọa thì phải bị xử tội ra sao?”
Ly Nguyệt trầm mặc, cúi đầu tự hỏi rồi chế giễu cười: “Thiên đạo ba ba muốn phạt ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải vòng vo tam quốc. Ta thừa nhận, ta đã liên tục can thiệp vào cuộc sống của bọn họ nhưng ta cũng tự thấy mình không sai. Ta cũng không phải ngài, sinh ra liền không có thất tình lục dục, ta là người, ta cũng biết vui buồn lẫn lộn. Ta chẳng qua chỉ là muốn bạn bè của ta không phải chịu khổ, muốn cứu người ta thương, như vậy là sai sao? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt đứng nhìn họ đau khổ sao!”
“Đối với nhân loại mà nói thì không sai nhưng ngươi có từng nghĩ đến, ngươi làm như vậy sẽ gây hậu quả ra sao không? Cái gọi là nghịch thiên sửa mệnh, cứu giúp mà ngươi nói tuy có thể khiến họ trải qua một cuộc đời hạnh phúc hơn, ít bị tổn thương nhưng lại khiến quy luật thế giới trở lên hỗn loạn. Vận mệnh một người thay đổi sẽ kéo theo vận mệnh của người khác thay đổi, từ đó tương lai sẽ thay đổi, gây ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của thế giới, thậm chí sẽ khiến thế giới này hỗn loạn rồi lâm vào diệt vong. Còn ngươi thì chỉ biết ích kỉ hành động theo mong muốn của bản thân, như vậy, ngươi còn nghĩ là ngươi làm đúng sao? ”
Ly Nguyệt không ngờ tới sự việc lại dẫn đến hậu quả như vậy, hối hận nhỏ giọng nói: “Ta không biết sẽ dẫn tới... Nếu biết hành động của ta có thể khiến thế giới này hủy diệt thì ta đã không làm vậy.”
Nàng tuy là muốn giúp người nhưng nàng cũng không muốn vì hành động của nàng mà khiến những người vô tội khác phải chết đâu.
“Bây giờ ngươi nói vậy thì quá khứ cũng không thể thay đổi. Tuy là ngươi đã thay đổi chút ít nhưng may là bổn tọa đã kịp thời đem vận mệnh chính của họ đi đúng hướng nên ảnh hưởng cũng không quá lớn. Bổn tọa biết, trong sâu thẳm tâm hồn ngươi luôn tồn tại oán hận, oán bổn tọa tạo ra ngươi lại không nuôi dạy ngươi, không cho ngươi tình cảm gia đình ấm áp mà ngươi mong muốn, nhưng ngươi cũng phải hiểu, bổn tọa từ khi có ý thức đã không có thất tình lục dục, căn bản không thể cho ngươi tình cảm phụ tử mà ngươi thiếu hụt. Không chỉ thế, sự ra đời của ngươi vốn là trái với quy luật thế giới. Đã là làm trái với quy luật thì ngươi đành phải trả một cái giá tương đương, mất đi một thứ.”
“Nếu sự ra đời của ta là trái với quy luật vậy tại sao còn tạo ra ta chứ?!”_ Bị nói trúng tim đen, Ly Nguyệt cũng không giấu giếm nữa, trầm giọng hỏi.
“ Bổn tọa cũng chưa từng muốn tạo ra ngươi. Sự ra đời của ngươi là ngoài ý muốn của
bổn tọa. Hơn chục vạn năm trước, có một Thiên đạo khác muốn xâm chiếm thế giới này, muốn đồng hóa để dung hợp bổn tọa. Bổn tọa đã phải chiến đấu với Thiên đạo đó. Trong lúc chiến đấu, thần lực của bổn tọa có một phần bị đánh văng ra ngoài. Sau đó, phần thần lực này lại nảy sinh ý thức, hình thành nguyên thần, vì vậy mà ngươi đã ra đời. Thiên đạo kia muốn dung hợp ngươi thành một bộ phận thần lực của hắn. Vì ngươi và bổn tọa vốn là một thể, tuy đã tách ra nhưng vẫn có liên kết với nhau. Nếu hắn có thể dung hợp ngươi thì hắn cũng co thể thông qua liên kết kia để dung hợp ta. Vì vậy, bổn tọa mới đưa ngươi đến Trái Đất sinh sống. Và từ đó mới có chuyện sau này.”
Nghe được sự thật, Ly Nguyệt đau nhói trong lòng. Thì ra, sự xuất hiện của nàng là ngoài ý muốn. Thực buồn cười làm sao!
“Khoan đã, Mặc Uyên theo nguyên tác thì phải yêu Bạch Thiển, vậy tại sao bây giờ hắn lại yêu ta? Ta rõ ràng không làm gì cơ mà!”_ Đột nhiên nhớ tới vấn đề này, Ly Nguyệt nghi hoặc.
“Đó là do sự xuất hiện ngoài ý muốn của ngươi đã khiến tư liệu của hắn trên tam sinh thạch thay đổi, chính vì thế mà Mặc Uyên hiện tại không yêu Bạch Thiển.”
“Là do vậy sao, được rồi chuyện đã tới nước này, nói gì cũng vô dụng. Thiên đạo ba ba dù không muốn nhưng vẫn là thiếu ta. Ta sinh ra là ngoài ý muốn, ta vô tội vậy nên vô duyên vô cớ phải nhận cái giá mà không phải do ta làm sai, Thiên đạo ba ba định làm gì để trả món nợ này đây? Chi bằng xí xóa tội lỗi của ta đi.”
“Không được, tội ngươi quá nặng, không thể xí xóa. Bất quá, Bổn tọa có thể giảm nhẹ hình phạt cho ngươi không phải hồn phi phách tán.”
“Vậy Thiên đạo ba ba định phạt ta như thế nào?”_ Ly Nguyệt nhíu mày.
Bổn tọa sẽ dùng hai phần thần lực, đốt cháy nguyên thân của ngươi trong một khắc, nhưng ngươi có thể chịu được không thì phải tự dựa vào chính sức mạnh của bản thân. Nếu ngươi chịu không được thì nguyên thần của ngươi sẽ bị tan biến một nửa, trở thành phàm nhân, vĩnh viễn nhập vòng luân hồi.
Ly Nguyệt nghe mà co giật khóe miệng. Thế này thì có khác gì không giảm nhẹ đâu!
Thở dài một hơi, Ly Nguyệt gật đầu đáp ứng: “Hảo. Vậy bắt đầu đi.”
Thiên đạo nghe vậy liền thả ra hai phần thần lực, thiêu đốt nguyên thần của Ly Nguyệt.
Dù đã dùng thần lực cản bớt, nhưng nàng vẫn thấy đau đớn chịu không nổi. Tuy Thiên đạo chỉ dùng hai phần sức mạnh nhưng vẫn kinh khủng vô cùng. Cảm giác như cả người bị đặt vào chảo dầu sôi ùng ục vậy. Nóng rát vô cùng.
Không được, không thể bỏ cuộc, Mặc Uyên còn cần nàng kia mà. Cố lên.
Ly Nguyệt không ngừng dùng thần lực để chống chọi lại với sức nóng kinh khủng kia.
Một khắc sắp trôi qua nhưng thần lực của Ly Nguyệt đang cạn kiệt dần, nhiệt độ mà nàng phải chịu càng ngày càng tăng. Nguyên thần Ly Nguyệt bắt đầu nứt ra từng vết, thần trí cũng không còn thanh tỉnh. Dù vậy, Ly Nguyệt vẫn không từ bỏ, khát vọng được sống chưa từng lụi tắt vẫn đang kiên cường chiến đấu với danh giới tử vong.
Cuối cùng, một khắc đã qua, Ly Nguyệt hôn mê. Nguyên thần của nàng cũng không còn lành lặn, cả người đầy vết nứt vỡ.
Thấy tình trạng của Ly Nguyệt tốt hơn trong dự kiến, Thiên đạo kinh ngạc một chút. Nguyên thần của nàng tuy trở nên mờ nhạt nhưng lại không mất đi một nửa nên Thiên đạo lại đưa nguyên thần nàng trở về với thân thể. Nàng cũng không phải nhập vòng luân hồi.
Ly Nguyệt lại tiếp tục nằm ngủ say trong quả cầu năng lượng.