Lúc này, sau khi tự sát vì không còn mong muốn tồn tại, linh hồn của Tuyên Mặc bắt đầu hợp nhất với chủ hồn của Mặc Uyên. Thấy tình trạng như vậy, Chiết Nhan đề nghị Bạch Thiển đi hái cỏ thần chi để làm đan dược dưỡng hồn cho Mặc Uyên.
Thái tử Dạ Hoa biết được chuyện này thì vừa ghen tị vừa thương tâm vô cùng, cho rằng, người mà Bạch Thiển yêu là Mặc Uyên thượng thần. Dù vậy, Dạ Hoa vẫn giấu Bạch Thiển, trở về Thiên cung, viện cớ nói với Thiên quân là thần chi thảo là một mối tai họa ngầm, không thể giữ lại. Thiên quân hiện nay sức khỏe không còn như xưa, cũng muốn tìm cơ hội truyền ngôi lại cho Dạ Hoa nên cũng đồng ý.
Dạ Hoa có được sự đồng ý của Thiên quân thì liền tới Đông Doanh hái cỏ thần chi. Tứ đại hung thú thấy Dạ Hoa xâm nhập địa bàn của mình thì xông tới đánh nhau với Dạ Hoa. Đôi bên chiến đấu vô cùng ác liệt. Tứ đại hung thú tu vi cao thâm lại có được một phần thần lực của Phụ thần nên chiếm thế thượng phong. Dạ Hoa cố hết sức mới giết được hai con hung thú thì lại có một con hung thú khác nhân cơ hội không chú ý, cắn mất một tay của Dạ Hoa. Bị mất một tay, sức lực Dạ Hoa giảm sút vô cùng nhưng vẫn cố sức giết nốt hai con hung thú còn lại. Dạ hoa lấy được cỏ thần chi mình cần rồi thì cũng hủy diệt nốt phần cỏ thần chi còn lại.
Sau khi làm xong, Dạ Hoa không đi nghỉ ngơi dưỡng thương mà lại tới Côn Luân Khư, mượn lò luyện đan ở đó, tự thân chuyền một nửa tu vi của hắn vào cỏ thần chi để luyện thành đan dược dưỡng hồn.
Đan dược luyện thành thì Dạ Hoa cũng rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng nhưng hắn lại gắng gượng tới rừng đào mười rặm đưa thuốc cho Chiết Nhan, cuối cùng thì cũng chịu không nổi mà hôn mê bất tỉnh.
Si tình như vậy thì tại sao lúc trước cứ thích hành hạ lẫn nhau cơ chứ! Cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau thì chẳng phải bây giờ sẽ tốt đẹp sao!
Sau khi cho đại hoàng tử Tây Hải uống đan dược xong, Bạch Thiển mới phát hiện ra Dạ Hoa chính là người đã bất chấp nguy hiểm đi hái thần chi thảo, cũng chính hắn luyện ra viên thuốc này, vậy nên đang bị trọng thương. Tuy không có quá khứ nhưng tình yêu vẫn còn đó, biết Dạ Hoa vì mình mà bị thương, Bạch Thiển liền đau lòng. Làm theo con tim mong muốn, bỏ qua những khúc mắc mơ hồ giữa nàng và Dạ Hoa lúc trước, Bạch Thiển liền đi tới Thiên cung thăm Dạ Hoa. Cả hai sau khi tâm sự thì bắt đầu chuỗi ngày tình tình tứ tứ.
Mà linh hồn Mặc Uyên sau khi tiếp thu dược lực của đan dược thì cũng đã được chữa trị xong. Vì để cho Mặc Uyên tỉnh lại, Chiết Nhan tới Thiên cung mượn đèn kết phách, tiện thể thông báo cho Bạch Thiển biết Mặc Uyên sắp tỉnh. Biết được tin này, Bạch Thiển liền cùng Chiết Nhan trở về hồ li động. Chiết Nhan để đèn kết phách bên cạnh thân thể của Mặc Uyên rồi quay sang nói với Bạch Thiển: “Tiểu Ngũ, trong 3 ngày này, ngươi nhất định không được để ngọn đèn tắt nếu không nguyên thần của Mặc Uyên sẽ không trở lại đúng thân thể.”
“Ân, ta đã biết.”_ Bạch Thiển gật đầu.
Lúc này, ở Côn Luân Khư, các đệ tử của Mặc Uyên cũng đã tập hợp trở lại sau khi nghe được tiếng chuông báo hiệu.
“Mọi người là thấy long khí của gò Côn Luân mới quay về”_ Lệnh Vũ nói.
“Đúng vậy, bọn đệ đều thấy long khí.”_ Cả đám nhao nhao nói, ai nấy đều vui vẻ ra mặt, cười vui hớn hở
Sau đó, Điệp Phong và chúng đệ tử cùng đi tới đại điện, nơi đặt Hiên Viên Kiếm. Tất cả đều thành kính quỳ xuống trước Hiên Viên kiếm, Điệp Phong mở lời: “7 vạn năm trước, sư phụ dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng, Tiểu Thập Thất
và Ly Nguyệt cô nương lại đưa tiên thân của sư phụ đi biệt tăm. Giờ Côn Luân Khư long khí lại cuộn trào, tiếng chuông ngân vang, đệ tử trong tứ hải bát hoang đều trở về Côn Luân Khư, tuy không biết lúc nào sư phụ sẽ trở về, nhưng đệ tử tin, sư phụ cả đời luôn giữ chữ tín, nhất định sẽ trấn hưng lại gò Côn Luân. Sư phụ, đệ tử trở về rồi.”
“Sư phụ, đệ tử trở về rồi.”_ Mọi người nghiêm trang, đồng thanh nói rồi tất cả đều cúi xuống bái lạy Hiên Viên kiếm trước mặt.
- -------- 3 ngày sau, nơi Mặc Uyên nằm:
Mặc Uyên dần dần thức tỉnh, mê mang mở mắt, mất một lúc, hắn mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài rọi vào.
Ngồi dậy, nhìn hang động xa lạ, Mặc Uyên có chút không hiểu.
Nơi này là ở đâu? Ai đã mang ta tới đây? Là Nguyệt nhi sao? Phải rồi, Nguyệt nhi, thực xin lỗi, một đoạn tình kiếp ngắn ngủi, tuy là bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn là phản bội nàng, thực xin lỗi...
Mặc Uyên buồn phiền, đau lòng pha lẫn áy náy khi nhớ tới đoạn kí ức đau buồn mình từng trải.
Bạch Thiển từ bên ngoài vui vẻ đi vào liền thấy Mặc Uyên đang ngồi thất thần: “Sư phụ, cuối cùng người đã tỉnh lại.”
Mặc Uyên hồi phục tinh thần nhìn Bạch Thiển đi tới. Nhìn thấy người đầu tiên sau khi tỉnh lại không phải Ly Nguyệt, trong lòng Mặc Uyên cảm thấy thất vọng.
Hiển nhiên, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy như vậy khi không được nhìn thấy người mình yêu thương nhất đầu tiên sau bao năm ngủ say.
Nghĩ tới khoảng thời gian ở trần gian lúc trước, hắn bắt đầu thấy lo sợ, sợ Ly Nguyệt vì chuyện lúc đó mà không tha thứ cho hắn, oán hận hắn. Tuy vậy, ngoài mặt Mặc Uyên vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “Vi sư đã trở về, mười bảy. Ngươi cuối cùng cũng chịu tiết lộ thân phận thật sự trước mặt vi sư. Mặc như vậy rất hợp với ngươi.”
Bạch Thiển vui quá hóa khóc, xúc động nghẹn ngào nói: “Sư phụ, người chẳng thay đổi chút nào.”
“Vậy sao?”_ Mặc Uyên nhướng mày.
Lúc này, Chiết Nhan và tứ ca của Bạch Thiển đi tới.
“Mặc Uyên, trải qua 7 vạn năm, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”_ Chiết Nhan cười nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên nghi hoặc: “ 7 vạn năm?”
“Phải, 7 vạn năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Tiểu ngũ vì bảo vệ tiên thân của ngài đã ở hồ li động 7 vạn năm”_ Bạch Chân khẳng định.
Mặc Uyên nghe vậy hài lòng và tự hào vì có một đệ tử như vậy: “Mười bảy, tốt lắm, không uổng vi sư tín nhiệm.”
Bạch Thiển nghe vậy ngượng ngùng: “Chỗ này quá lạnh lẽo, chúng ta ra ngoài đã.
“Hảo.”_ Mặc Uyên gật đầu.
- -------
Nhìn thấy ánh sáng mặt trời sau bao năm ngủ say, Mặc Uyên nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng.
“7 vạn năm này, chắc ngươi cũng chịu không ít cực khổ”_ Chiết Nhan đồng cảm.
Mặc Uyên hồi tưởng: “Khi đó nguyên thần bị tan thành những mảnh vụn nhỏ, thu thập nguyên thần, mất không ít thời gian.”
Chiết Nhan gật đầu cảm thán.Bạch Thiển đưa cả ba người tới một căn phòng khác để nói chuyện.
Mặc Uyên nhớ tới vị bào đệ bị bỏ quên ở Côn Luân Khư: “Chiết Nhan, 7 vạn năm ta ngủ, có từng xuất hiện người giống hệt ta không?”