Hoàng Phủ Nam dường như không có nhìn đến biểu tình của hai người kia, thần sắc tự nhiên mà nói: “Công Tôn tiên sinh nói, Phùng Đại Vi chính là bị bình hoa một kích mất mạng, có thể thấy được ngươi lúc ấy là dùng hết toàn lực.
”“Nhi tử Phùng Đại Vi, Phùng Quân Hi là hảo bằng hữu với ngươi, từ ngày hắn cứu ngươi một mạng, về sau, các ngươi cơ hồ như hình với bóng.
Ngươi cùng Phùng Quân Hi cảm tình tốt như vậy, Phùng Đại Vi cùng ngươi hẳn là cũng rất quen thuộc, theo lý thuyết cho dù không bận tâm người bạn tốt Phùng Quân Hi kia, ngươi cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế.
”Hoàng Phủ Nam một bên nói, một bên quan sát biểu tình của Lục Hành Chi.
“Ta đã nói đó là dưới tình thế cấp bách thất thủ.
” Lục Hành Chi nhấp môi, lạnh giọng nói.
Hoàng Phủ Nam nhìn về phía Lục Hành Chi, thanh âm chậm rì rì, nhưng ngữ khí lại thập phần chắc chắn, “Không, ta không cảm thấy là dưới tình thế cấp bách thất thủ.
Là Phùng Đại Vi đã làm sự tình gì, làm ngươi thống hận hắn, hận đến muốn giết chết hắn phải không?”Lục Hành Chi mặt vô biểu tình mà nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ Nam nghiêng đầu, một bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, không nhanh không chậm mà nói:“Thời điểm Tiểu Thất mất tích, ngươi cũng không có trở về Lục trạch, ngược lại là đi tìm Phùng Quân Hi, khi đó ngươi có phải hay không đã biết cái gì? Tiểu Thất trở về, sau đó người khác đều nói nàng trúng Thất Tâm Phong.
”“Nhưng thân là ca ca như ngươi, lại một lần đều không có trở về xem qua nàng, vì cái gì? Ngươi là thẹn trong lòng, cảm thấy chính mình không bảo vệ tốt nàng sao? Ngươi nói ngươi giết Phùng Đại Vi, có phải hay không bởi vì ngươi biết hắn cùng Tiểu Thất mất tích có quan hệ?”Lục Hành Chi hô hấp bỗng nhiên dồn dập lên.
Hoàng Phủ Nam lại nói: “Liền tính hắn cùng Tiểu Thất mất tích có quan hệ, nhưng Tiểu Thất bình an đã trở lại, hắn hẳn là tội không đến chết.
Ngươi vì cái gì muốn giết hắn, có phải hay không hắn ở trong đoạn thời gian Tiểu Thất mất tích, đối với Tiểu Thất làm…….
”“Đủ rồi, ngươi câm miệng!” Thiếu niên sắc mặt xanh mét, nhìn ra được tới hắn đã bị suy đoán của Hoàng Phủ Nam chọc giận.
Hắn thật sâu mà hít một hơi, muốn khống chế tốt cảm xúc chính mình, nhưng trong thanh âm như cũ mang theo một tia run rẩy:“Đây là phương thức Khai Phong Phủ phá án sao? Quả thực chính là đầy miệng nói bậy, ăn nói bừa bãi!”Triển Chiêu theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Nam, chỉ thấy nàng thần sắc bất động, dù bận vẫn ung dung mà nhìn về phía thiếu niên đang nỗ lực áp chế lửa giận.
Nàng tiếp tục nói: “Kỳ thật sự tình Tiểu Thất mất tích, Phùng Quân Hi cũng biết, đúng không? Sở hữu Lục chưởng quầy đến Khai Phong Phủ báo án nói thời điểm Tiểu Thất mất tích, ngươi không có hồi Lục trạch, mà là ra roi thúc ngựa đi nông trang của Phùng gia tìm Phùng Quân Hi, ngươi cho rằng hắn có thể giúp ngươi, phải không?”“Mà án mạng phát sinh lúc sau, Phùng Quân Hi vẫn luôn không có tới gặp ngươi, không chỉ bởi vì ngươi sai, giết phụ thân hắn làm hắn khó có thể tiếp thu, cũng là vì việc Phùng Đại Vi đã làm với Tiểu Thất, hắn cảm thấy thẹn đối với ngươi cùng Tiểu Thất.
”Lục Hành Chi nghe vậy, cắn răng nở nụ cười, “Người là ta giết, ta nhận tội.
Đến nỗi mặt khác, ta không có gì giải thích, các ngươi thỉnh tự tiện!”Nói xong, xoay