Liêm lão sư đứng trong vườn rau xanh trồng đầy trong viện, nhìn về thanh sơn (núi xanh) ở phương xa, chậm rãi nói: “Ai có chí nấy, giống như Bao đại nhân đều là bậc nhân tài, trời sinh vì dân thỉnh mệnh.
Đến nỗi Quân Hi đứa nhỏ này, trời sinh nên là nhân tài kinh thương.”Hoàng Phủ Nam có chút ngoài ý muốn, cổ đại sĩ nông công thương, nàng trăm triệu không nghĩ tới Liêm lão sư thân là một người đọc sách, cư nhiên cũng không có thành kiến.Mắt thấy không cách nào tra thêm được chút thông tin hữu ích gì, nàng trực tiếp trở về thành, lại ngẫu nhiên ở trên đường gặp được Công Tôn Sách.Thời điểm phá án trước đó vài ngày, Công Tôn Sách cứu một cái thai phụ.Hiện giờ tiểu oa oa mới sinh ra làm tiệc mừng rượi trăng tròn, Công Tôn Sách làm ân nhân cứu mạng liền được đồng hương nhiệt tình kéo đi uống hai ly.Hai người ngẫu nhiên gặp nhau, cũng không cưỡi ngựa, từng người dắt ngựa chậm rãi đi trên đường nhỏ.Công Tôn Sách: “Cô nương hôm nay như thế nào ra ngoài?”“Ta đi tra án.”Công Tôn Sách tuy là thư sinh, nhưng thông cổ bác kim làm người cũng không bản khắc (cứng nhắc), Hoàng Phủ Nam cùng Công Tôn Sách tiếp xúc, đại khái so với Bao Chửng còn muốn tốt hơn một chút?Đỡ trán, Hoàng Phủ Nam nghĩ, này đại khái là bởi vì nghĩa huynh nàng lòng dạ vạn dân, mỗi ngày thời gian cùng Lý thị nói chuyện đều không có, càng đừng nói tới người nghĩa muội này.Mỗi lần đi tìm Bao Chửng, đều sẽ nhìn thấy Công Tôn Sách, thường thường sẽ nói chuyện với nhau vài câu.Một lần lại hai lần, lâu dần giao tình hai người cứ như vậy mà đi lên.Công Tôn Sách nói: “Đối với vụ án quan tâm là chuyện tốt, nhưng bên cạnh không có người cùng đi mà một mình chạy ra ngoài, tóm lại không an toàn.
Tứ cô nương, cô nương không sợ phu nhân vì cô nương mà nhọc lòng?!”Hoàng Phủ Nam im lặng, tách ra đề tài: “Công Tôn, ngài cảm thấy Phùng Đại Vi thật sự do Lục Hành Chi giết sao?”“Nếu thật sự giống như Lục Hành Chi nói, Phùng Đại Vi là bởi vì nhận lầm hắn trở thành tiểu thiếp mà bị hắn dùng bình hoa đánh chết, như vậy tại hiện trường án mạng khẳng định có dấu vết để lại, nhưng chính là không có, Phùng Đại Vi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị người dùng vật nặng va chạm mà chết.”Công Tôn Sách không nhanh không chậm mà nói: “Chúng ta cũng từng suy đoán hung thủ là người khác, nhưng không hề có manh mối.
Bất luận Phùng Đại Vi là ai giết, nhưng người tiến đến đầu thú vẫn là Lục Hành Chi.”Hoàng Phủ Nam gật đầu, lại nói: “Có âm thầm điều tra quá Phùng Quân Hi chưa?”“Trương Long Triệu Hổ đang âm thầm lưu ý Phùng Quân Hi, nhưng vẫn chưa thấy hắn có bất luận cái gì sơ hở.
Bất quá………”“Ân?”Công Tôn Sách nhìn Hoàng Phủ Nam liếc mắt một cái, còn nói thêm:“Vào một ngày buổi tối đêm thăm Phùng phủ, Triệu Hổ nhưng thật ra phát hiện Phùng Quân Hi có cái cổ quái.”“Cái gì cổ quái?”“Hắn thích lầm bầm lầu bầu.”Lầm bầm lầu bầu?Hoàng Phủ Nam nhíu mày.Công Tôn Sách cười nói: “Mỗi người đều sẽ lầm bầm lầu bầu, nhưng Triệu Hổ nói cái tật xấu của vị Phùng công tử này làm hắn xem đến nổi cả da gà.”Hoàng Phủ Nam bật thốt lên liền hỏi: “Có thể mang ta đi nhìn xem không?”Công Tôn Sách biểu tình có chút vô ngữ, “Mang cô nương đi xem, làm thế nào?”Hoàng Phủ Nam chớp chớp mắt, nói: “Trương đại ca bọn họ không phải đều có võ công sao? Để cho bọn họ lặng lẽ mang ta bay lên nóc nhà đi xem a.”Công Tôn Sách: “…… Đừng nháo.”Hoàng Phủ Nam: “Chẳng lẽ ngài không hiếu kỳ?”Công Tôn Sách: “Tò mò cái gì?”Hoàng Phủ Nam: “Phùng Quân Hi, cái tật xấu cổ quái có thể khiến Triệu đại ca nghe nổi da gà.”Công Tôn Sách: “…… Trương Long Triệu Hổ bọn họ tuy rằng có khinh công, nhưng không thể đem ta đưa tới nóc nhà đi.
Muốn đem