Sau khi Uyển Nhi hồi phục lại thần trí, Thái Bình chân không chạm đất rời khỏi biệt viện, nhanh chóng trở về Đông đô.
Việc Uyển Nhi cự tuyệt cũng đã sớm nằm trong dự diệu của Thái Bình, thậm chi còn cương liệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Thái Bình.
Đến cả một tia say rượu cuối cùng trong cơ thể Thái Bình cũng đã bị hù doạ chạy mất dạng.
Cho nên, dù lúc này đang là nửa đêm, Thái Bình vẫn lập tức rời đi, vọt tới chỗ mẫu thân nàng ——
Tốt xấu gì, miễn nàng có tin tức sẽ nhanh chóng đi hồi báo mẫu thân, ít nhiều cũng có thể giảm bớt chút tội a?
Thái Bình đem lọn tóc xanh của Uyển Nhi đưa tới cho Võ Thái hậu, đem nguyên bản lời nói của Uyển Nhi bẩm báo xong, trái tim Thái Bình lúc này sắp nhảy lên cổ họng.
Nàng nghĩ việc bị trách phạt chỉ sợ trốn không thoát, nếu vẫn khí tốt, tâm tình của mẫu thân không tệ, nói không chừng sẽ chỉ mắng nàng một trận; nhưng nếu như tâm tình mẫu thân không được tốt, vậy thì coi như...
Thái Bình đưa mắt chằm chằm xuống chân, nhìn nền đất vàng trong điện.
Ánh mắt của nàng nếu như hướng lên một chút nữa liền có thể nhìn thấy viền y áo của Võ Thái hậu...
Giờ phút này Thái Bình không dám lỗ mãng.
Trong đáy lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác thê lương, chua xót.
Bắt đầu từ khi nào tình mẫu tử giữa nàng cùng mẫu thân lại biến thành e ngại như vậy?
Là sau khi được gả vào Tiết gia ư?
Tiết gia...
Thái Bình mím chặt môi, trong đầu nhớ lại không phải hình dáng diện mạo kia - diện mạo khuôn mặt phò mã có gia thế mà người người ca ngợi; lúc này chỉ hiện ra mỗi khuôn mặt của Đỗ Tố Nhiên - người chỉ có cùng một nửa huyết thống của phò mã.
Thái Bình nhíu mày, cố gắng xua đi bộ dáng của Đỗ Tố Nhiên, cố gắng nghĩ tới hài nhi của mình, nghĩ tới khuôn mặt của tiểu gia hoả chỉ mới hơn hai tuổi đó.
Tuy nhiên, nàng lại không thể không thừa nhận, tiểu gia hoả kia có dung mạo thật sự giống với cô cô của hắn.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" - Trên đầu, đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc của Võ Thái hậu.
Viễn cảnh trong đầu Thái Bình dừng lại, nhúc nhích bả vai, thái độ càng thêm kính cẩn nghe theo.
"Nhi thần không dám." - Nàng cung kính trả lời.
Nửa ngày cũng không thấy phản ứng của Võ Thái hậu.
Thế là Thái Bình to gan mở to mắt, lặng lẽ nhìn về phía mẫu thân của nàng.
Vừa lúc, Võ Thái hậu cũng đang đánh giá nữ nhi của nàng.
Thái Bình xiết chặt cổ họng.
Lúc này liền hạ thấp đầu ba phần, hiển nhiên cũng quá mức tận lực.
Thế là nàng cố gắng gạt ra tiếu dung, cười làm lành với mẫu thân.
Võ Thái hậu liếc nhìn nàng, vẫn không lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, Thái Bình không thể xác định được mẫu thân đang nghĩ gì, ánh mắt liền trượt xuống, chạm tới thứ mà Võ Thái hậu cầm trên tay.
Kia là lọn tóc của Uyển Nhi, trước đó đã được Thái Bình tỉ mỉ cùng một sợi tơ buộc chặt lại, hiện tại nó đang lặng yên nằm trong tay Võ Thái hậu.
Quang cảnh trước mắt làm cho người ta rất dễ cảm thấy, bất luận Thượng Quan có như thế nào cũng sẽ trốn không khỏi lòng bàn tay của mẫu thân a?
Thái Bình chợt phát sinh cảm giác như thế.
Đột nhiên ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng, lông mày có chút giật giật.
Võ Thái hậu tựa như cảm nhận được ý nghĩ trong tâm của Thái Bình, bỗng dưng thu tay lại, đem lọn tóc kia chăm chú siết lại trong lòng bàn tay.
Lông mày Thái Bình khẽ động, âm thầm nghĩ tới, nếu giờ phút này Thượng Quan ở trước mắt, mẫu thân sẽ hành xử thế nào.
Động tác nắm chặt của Võ Thái hậu cũng chỉ kéo dài hai hơi, liền buông lỏng bàn tay.
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh rất khẽ từ trong mũi nàng.
Thái Bình cách đó khá gần, rõ ràng âm thanh nhỏ như thế, lại đột nhiên cảm thấy đau đầu: Đây là điềm sắp nổi giận a!
Tiếp theo nàng nghe Võ Thái hậu gọi Sài Vân.
Sài Vân đang đứng hầu ngoài điện, nghe gọi liền khom người đi vào, cũng không biết ở đâu lấy ra một cái khay, đón lấy lọn tóc xanh kia.
Thế là Thái Bình không thể không cảm thán "người bên mẫu thân chính là quá đắc lực đi"! Sao mẫu thân lại không muốn người tài giỏi phục vụ mình được chứ?
Võ Thái hậu nghiêng mắt nhìn thoáng qua Sài Vân, ánh mắt kia, Thái Bình có chỗ hiểu có chỗ không.
Nhưng rõ ràng nàng cảm thấy, sau khi Sài Vân đón nhận ánh mắt đó, tay bưng khay có chút run rẩy.
Sài Vân đã phụng dưỡng mẫu hậu quen như vậy, tràng diện này chẳng lẽ chưa từng thấy qua?
Vậy thì, khả năng mẫu thân sắp giáng lâm trận bão, quả thực khó tránh.
Thái Bình cam chịu số phận, đành yên lặng thở dài.
Nhưng không ngờ, mở đầu lại nhanh như thế, có điều, lời lẽ bên trong mang theo ý tứ quở trách nhiều hơn ——
"Uống rượu sao?" - Giọng điệu Võ Thái hậu không có gì đặc biệt.
Thái Bình hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.
Đối diện với đôi mắt Võ Thái hậu, tâm tư Thái Bình lập tức trầm tĩnh.
"Dạ phải!" - Nàng thành thật hồi đáp.
Thái Bình có một loại thiên phú đặc thù, đó chính là càng đứng trước tình huống trở tay không kịp lại càng có thể nhanh chóng lắng đọng tâm tư, tìm cách ứng phó.
Cái này cần phải quy ra công lao thuộc về gen di truyền hệ ưu của Võ Thái hậu.
Thái Bình lấy lại bình tĩnh, liền đáp lời: "Nhi thần ở biệt viện, vô tình tìm thấy một vò rượu, thiết nghĩ chắc đó là vò rượu mà mẫu thân cất giữ nhiều năm, liền tự tác chủ trương thay mặt mẫu thân chia cho bọn thị vệ trong biệt viện."
Ánh mắt Võ Thái hậu khó hiểu nhìn nàng.
Thái Bình lại nói tiếp: "Nhi thần nghĩ, bọn hắn tận trung vì mẫu hậu, dù sao cũng là đêm trừ tịch, lại sắp tới thánh thọ, bọn hắn nhận ban thưởng sẽ cảm niệm thiên ân mênh mông của mẫu hậu, chức thủ càng thêm tận trung."
Võ Thái hậu nghe xong, ánh mắt lộ ra mấy phần cổ quái, còn có mấy phần suýt chút phát ra ý cười: "Ngươi đã học được cách nói chuyện như thế rồi sao?"
Thái Bình biết mình đang nói trúng ý nàng, tâm tình có chút thả lỏng, vội vàng cười nói: "Nhi thần giúp Thượng Quan dùng chút cơm canh, lại cùng Thượng Quan trò chuyện một lát.
Tài học, nhân phẩm của Thượng Quan đều tốt, cùng nàng trò chuyện, nhi thần cảm thấy rất có thu hoạch."
Nói bóng gió chính là, mình "gần son thì đỏ" (giống như gần đèn thì sáng).
Lời này của Thái Bình một là có ý muốn lấy lòng mẫu thân, hai là thực lòng cảm thấy mọi thứ thuộc về Uyển Nhi đều rất tốt.
Như thế, vừa khen ngợi mình biết cách nhìn người, lại vừa có thể làm cho mẫu thân nguôi giận, cớ sao lại không làm?
Sau khi Võ Thái hậu nghe mấy lần danh tự "Thượng Quan", sắc mặt không vui, đột nhiên tức giận: "Hồ đồ ngu xuẩn không đổi, có cái gì tốt!"
Thái Bình kinh ngạc há miệng, nhất thời không rõ mẫu thân đang buồn bực Thượng Quan hay là đang cáu giận mình.
Dù sao, cái nào cũng không quan trọng, cả hai đều không có quả ngọt để ăn.
Thái Bình đã chuẩn bị tốt tâm thế bị mắng, chỉ cần đừng trừng phạt mình, không liên luỵ tới người khác là được.
Sau khi Võ Thái hậu tức giận ném ra một câu "Hồ đồ ngu xuẩn không đổi" kia, liền buồn bực ngồi xuống, nửa ngày cũng không chịu lên tiếng.
Bên trong đại điện, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nhe rõ.
Nhưng không có bất cứ người nào dám nói thêm cái gì, hô hấp cũng thể bị nghẹn lại, sợ chạm phải nguy hiểm với Võ Thái hậu.
Ngay tại lúc Thái Bình nghĩ rằng bản thân sắp phải chịu một đao lôi đình nộ chém xuống, Võ Thái hậu lại đổi chủ đề, nửa trách nửa nhắc: "Sau này, không được phép uống nhiều rượu như thế nữa!"
Thái Bình kinh ngạc lần nữa.
"Dạ!" - Nàng một mực cung