Chuyện Thái Bình được tấn phong thành Trưởng công chúa rất nhanh truyền đến biệt viện, truyền vào trong tai Uyển Nhi.
Lúc này, kể từ khi Thái Bình rời biệt viện, bất quá cũng không tới một ngày.
Uyển Nhi không thể không hoài nghi, sau khi Thái Bình công chúa mang ý chỉ của Võ Thái hậu tới, Thái Bình công chúa còn thay mặt Võ Thái hậu dùng rượu, thái độ thị vệ nơi này đối với mình hoàn toàn khác biệt với trước đó.
Vì tin tức Thái Bình được tấn phong kia chính là do tên thống lĩnh thị vệ cố ý để lộ ra cho Triệu Vĩnh Phúc.
So với cảm giác lúc trước không khác nào phạm nhân, cách cư xử thay đổi quả thực rất vi diệu.
Nếu là người bình thường của thời đại này, việc công chúa chính là người mà tiên đế sủng ái nhất, cũng là thân tỷ tỷ của tân hoàng đế, hiện tại còn được tấn phong làm Trưởng công chúa, chuyện này thật sự quá bình thường.
Nhưng Uyển Nhi lại bị tin tức này làm cho hãi hùng khiếp vía.
Đời trước nàng từng nghiên cứu lịch sử Sơ Đường, đối với đủ loại nhân vật trọng yếu trong thời Sơ Đường, chỉ cần có ghi chép trong chính sử, Uyển Nhi đều sẽ không thể quen thuộc hơn nữa.
Nàng rõ ràng nhớ rất kỹ, trong đoạn lịch sử mà nàng từng quen thuộc đó, Thái Bình công chúa từ đầu đến cuối đều là Thái Bình công chúa, kể cả khi Cao Tông Hoàng đế băng hà, cả sau này, Lý Hiển, Lý Đán kéo quân muốn xưng đế, hoặc là sau khi Lý Long Cơ đăng vị, Thái Bình cũng không hề được tấn phong thành Thái Bình Trưởng công chúa, hoặc là Thái Bình Đại Trưởng công chúa gì cả.
Điểm khác biệt chỉ có chỗ Thái Bình công chúa sau này sẽ trở thành Trấn quốc Thái Bình công chúa mà thôi.
Đối với người bình thường, bất quá hai cái danh tự này chỉ là xưng hô hơi khác biệt, nhưng Uyển Nhi biết rất rõ, trong mắt Hoàng tộc, đại biểu cho thế hệ nhi nữ của Hoàng đế là "Công chúa", đại biểu cho thế hệ tỷ muội của Hoàng đế là "Trưởng công chúa", hai cái này tuyệt đối không giống nhau.
Nhất là phong hào Trưởng công chúa của Thái Bình, chính do Võ Thái hậu tự mình ban cho.
Mặc dù còn phải qua tay Tân hoàng đế, ấn ngọc tỷ lên chiếu chỉ thì mới có hiệu lực, nhưng người trong thiên hạ lúc này đều biết, vị thiên tử chí cao vô thượng nắm giữ ngọc tỷ trong tay kia bất quá cũng chỉ là đồ chơi cao su mà thôi.
Sắc mặt Uyển Nhi rất khó coi ——
Võ Tắc Thiên mà nàng từng biết trong lịch sử, sau khi Cao Tông Hoàng đế băng hà, có thể vì đã quên tấn phong cho nữ nhi làm Trưởng công chúa, hoặc là vì vị Võ Tắc Thiên kia trong lòng tồn tại ý định "mưu triều soán vị", cho nên mới tận lực giữ lại phong hào công chúa cho nữ nhi, về sau một khi nàng xưng Đế, sẽ xấu hổ đối mặt với nhi nữ "Trưởng công chúa" thế nào chứ?
Nếu quả thật là vế sau, vậy thì không phải không có nghĩa là Võ Thái hậu trong thời không lịch sử này căn bản không có ý định "mưu triều soán vị" a?
Bởi vì suy đoán này trong tâm Uyển Nhi, làm cho tâm tình nàng tựa như rơi xuống đáy vực.
Nếu quả là như vậy, vậy thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa?
Nếu Võ Thái hậu vẫn luôn là Võ Thái hậu, cùng với hùng tâm tráng chí của mình trước đây, những ý định muốn sửa đổi lịch sử, muốn khai sáng tư tưởng không giống với cục diện hiện tại, sẽ phải nói từ đâu đây?
Lúc đó, Võ Thái hậu sẽ ổn định trong cung cấm, nhiều nhất cũng chỉ tồn tại như một vị Thái hậu ương ngạnh, bá đạo.
Còn mình thì sao?
Nhiều nhất cũng chỉ có thể được Võ Thái hậu sủng ái bên người, cả đời bị ràng buộc phía sau bàn tay to lớn của cung cấm Đại Đường, đấu đá lục đục lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, tính toán trù dập cho đến phần cuối cùng của sinh mệnh...
Sắc mặt Uyển Nhi nhất thời trắng bệch.
Nàng thiết nghĩ, ở thời điểm này, nhân sinh của nàng tuyệt đối không phải như vậy!
Một nữ nhân, chẳng lẽ đã được định sẵn chỉ xứng cùng sống qua ngày trong đám nữ nhân thôi sao? Chẳng lẽ đã được định sẵn phải dựa vào người khác mới có thể kéo dài hơi tàn hay sao?
Một cuộc đời như thế, sẽ có tư vị gì?
Nghĩ như thế một hồi, nội tâm Uyển Nhi liền lâm vào vô biên bờ mịt.
Đó là một loại cảm giác so với tuyệt vọng còn muốn bất lực hơn.
Đột nhiên nàng cũng không biết, mình vì sao mà sống.
Trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình, những người xuyên về lịch sử lại tựa như cá gặp nước; thời điểm bọn hắn tạm thời rơi vào tuyệt lộ, cũng có thể tự mình tính toán, động viên bản thân "Ta đã xuyên tới thời đại này, nhất định có đạo lý riêng của nó"; giống như bọn hắn thật sự tuân theo thiên mệnh, xuyên qua để cải hoán thiên địa vậy.
Hiện tại Uyển Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ, hư cấu chính là hư cấu.
Vô luận hư cấu hoàn mỹ tới bao nhiêu, một khi thật sự trải nghiệm chỉ có người trong cuộc mới có thể sâu sắc hiểu được phiền muộn cỡ nào.
Nàng thực sự không làm được chuyện tự lừa mình dối người, tự nhủ tuân theo thiên mệnh định sẵn, nàng chỉ có cố hết sức làm cho đầu óc dừng việc suy tư bối rối lại, cố gắng dùng lý trí tiến tới gần thực tế.
Nhưng mà, lý trí của nàng lại làm cho nàng không thể không thừa nhận một hiện thực, đó chính là, tiền đồ của nàng, lý tưởng của nàng, đều phụ thuộc vào quyết định trong sự lựa chọn của người kia.
Loại cảm giác này, thật sự làm cho người ta không dễ chịu, nhất là cách đây không lâu, Uyển Nhi còn có lời thề son sắc muốn làm người bên cạnh cường giả kia.
Ròng rã một ngày trôi đi, thái dương chuyển từ đông sang tây.
Thái Bình công chúa, à không, phải nói là Thái Bình Trưởng công chúa một đi không trở lại.
Uyển Nhi im lặng cười khổ: Nàng đang chờ đợi cái gì? Chờ đợi Thái Bình trở lại đổi lấy phản ứng của Võ Thái hậu hay sao?
Không nói tới việc bây giờ Thái Bình đã được tấn phong Trưởng công chúa, không biết nàng sẽ có thời gian nhàn rỗi đến xem phản ứng của người kia, chính là Võ Thái hậu, sau khi nhìn thấy lọn tóc của mình, nghe Thái Bình thuật lại lời mình, nàng ấy sẽ có cảm tưởng gì?
Trăng lên giữa trời, đã vào đêm tối.
Uyển Nhi không nhớ rõ mình đã ngồi như thế trong bao lâu, điểm kỳ quái là, thời gian trôi lâu như vậy thế mà không có người nào tới quấy rầy nàng.
Tỷ như, Tiểu Dung sẽ không nhìn nổi mình chỉ ăn một chút cơm canh; còn có Triệu Vĩnh Phúc, mỗi ngày đều sợ mình mặc quần áo không đủ ấm; còn có tên thống lĩnh thị vệ đối với mình ngày càng cung kính kia...
Ọt ọt!
Bụng Uyển Nhi không tự chủ kêu lên, nhắc nhở nàng nên ăn rồi.
Dù sao cũng phải lấp đầy bụng thì mới có thể suy nghĩ đối sách được a?
Uyển Nhi thầm than, hai chân ngồi quá lâu hiện tại trở nên tê dại.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, biệt viện lớn như vậy không biết vì sao tối nay lại trở nên cực kỳ yên ắng, giống như sắp tới sẽ phát sinh đại sự gì ghê gớm lắm.
Cửa phòng sau lưng nàng lúc này bị mở từ bên ngoài.
Uyển Nhi nghe tiếng liền quay đầu, câu nói "Tiểu Dung, chuẩn bị buổi tối thôi" cũng chỉ mới kịp nói ra chữ "Tiểu", câu chữ còn lại đều bị tình cảnh trước mắt cả kinh, bị chẹn họng trở về.
Tại cửa phòng nàng, Võ Thái hậu thân mặc áo choàng màu đậm, mặt mũi tràn đầy vẻ nghiêm nghị, trên thân còn dính mấy hạt tuyết rơi, hàn khí bao phủ quanh thân.
Uyển Nhi kinh ngạc hé môi, dư quang nhìn thoáng đến chỗ sau lưng Võ Thái hậu, một bóng người tròn mập cầm ô che chắn một tầng tuyết phía trên cho Võ Thái hậu, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi ra xa.
Bóng người kia không thể nghi ngờ gì là Triệu Ưng...!Trong đầu Uyển Nhi lúc này cũng chỉ còn lại một ý niệm như vậy.
Nàng cũng không thể nghĩ ra, Võ Thái hậu lại xuất hiện đột ngột ở đây.
Võ Thái hậu