Sau khi Võ Thái hậu nói "Đi ngủ" xong, một chút cảm giác thẹn thùng cũng không có, trực tiếp đẩy bát mì ra, cực kỳ quen thuộc hướng về phía giường đi tới.
Khoé miệng Uyển Nhi kéo ra dữ dội.
Đại khái là cả một đời nàng không thể làm ra mấy chuyện...!mất mặt như Võ Thái hậu được a?!
Thái hậu, chính là Thái hậu nha!
Uyển Nhi bỗng dưng ngẩn ngơ một lúc: Võ Thái hậu tựa như không thích bị gọi là Thái hậu cho lắm?
Mặc dù, danh xưng "Thái hậu" này chính là đang nhắc nhở Uyển Nhi.
Uyển Nhi đau đầu vỗ trán lần nữa, nàng không biết phải giao thiệp với người này kiểu gì nữa.
Cách đó không lâu, Võ Thái hậu quen thuộc ngồi xuống giường, còn thuận tiện đánh giá bố trí trên giường của Uyển Nhi một phen.
Loại địa phương tư mật này lại bị tới dò xét...!Hay là cùng người đã từng tiếp xúc thân mật với mình cùng tới dò xét đi chứ...
Trên mặt Uyển Nhi không tự chủ bắt đầu ửng hồng.
Uyển Nhi yên lặng nhìn trống nhảy trong cổ, hơi hướng về phía trước hai bước, khuyên giải nói: "Đêm dài lạnh giá, mời Thái hậu di giá về cung an giấc."
Khuyên can thượng giả đừng nên lưu luyến ở lại hồ nháo bên ngoài, nàng nên trở lại chỗ của nàng, Uyển Nhi cảm thấy mừng thật sự đang khuyên bảo.
Võ Thái hậu nghe vậy, ánh mắt chuyển từ trên giường nhìn sang Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị nàng nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, vội vàng quay sang chỗ khác.
Lúc này chỉ có hai người các nàng trong phòng, Uyển Nhi có thể khẳng định, Võ Thái hậu thật sự muốn làm gì với mình, tuy phía ngoài còn có tuỳ tùng, hộ vệ, nhưng nàng không thể trông cậy vào khả năng tương trợ của bọn hắn.
Nói câu không xuôi tai, chắc chắn nàng sẽ bị Võ Thái hậu lấy mạng trong chính căn phòng này, chỉ sợ đám người bên ngoài cũng sẽ phải đưa đao cho nàng ấy đoạt mạng nàng.
Về phần Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc...!bọn hắn nào dám đi vào a!
"Nàng lại đuổi trẫm đi?" - Võ Thái hậu sâu kín mở miệng.
Không có nổi giận, không có giận dữ bất cam, ngược lại giống như đang bị uất ức a.
Trong lúc nhất thời, Uyển Nhi không phân rõ được Võ Thái hậu đang dùng loại ngữ khí gì nói chuyện với mình, hay nghĩ rằng "mình đến trước làm chủ"?! (ý nói mình là chủ đạo, không chấp nhận bất kỳ ý kiến nào khác)
Bất kể nói thế nào, đường đường là Võ Thái hậu nếu bị đồn ra ngoài dùng giọng điệu này nói chuyện, tình huống này làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoặc gọi là...!không dễ chịu chút nào.
Uyển Nhi liền cảm thấy trong lòng khó chịu, tựa như chính tại vì nàng mới làm cho Võ Thái hậu chịu oan uất cực lớn, không thể tha thứ.
Uyển Nhi nhất thời sinh lòng tự trách.
Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy tâm tình biến hoá như vầy quả thực không hợp lẽ thường.
Thế là, Uyển Nhi mất tự chủ, nói: "Không phải ——"
Nàng bỗng dưng im lặng, chăm chú mím mím môi.
Còn không phải sao?
Nàng đương nhiên muốn Võ Thái hậu lập tức rời khỏi đây, không muốn phát sinh thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Thế nhưng mà sao nàng lại có thể thốt ra một câu phủ định lập trường như thế a?
Cho nên, lập trường của nàng rốt cuộc là cái gì?!
Đầu óc Uyển Nhi lập tức loạn lên.
Lý trí cùng cảm tính trong đầu nàng đấu đá, không cho phép nàng rõ ràng lựa chọn "nên làm".
"Lại đây!" - Võ Thái hậu bá đạo gọn gàng nói ra hai chữ.
Nàng ấy căn bản không dây dưa thêm việc có phải Uyển Nhi đang đuổi nàng đi hay không, đôi mắt cứ thế yên lặng nhìn Uyển Nhi, tựa như đã đem toàn bộ tâm tư Uyển Nhi nhìn thấu.
Uyển Nhi không được tự nhiên cắn cắn môi, thân thể hơi run.
Ánh mắt Võ Thái hậu quá trực diện, trực tiếp đến làm cho Uyển Nhi nảy sinh một loại cảm giác bị nhìn thấu.
Uyển Nhi biết mình "không nên" đi qua.
Thế nhưng không hiểu sao, hai chân của nàng giống như có linh thức, đang đứng yên liền ngo ngoe muốn động, hướng tới chỗ Võ Thái hậu đi tới a?
Uyển Nhi cố gắng khắc chế loại xúc động muốn nhanh chóng bước tới chỗ người kia ——
Nàng không thể!
Vừa rồi còn mới cắt tóc làm rõ quyết ý, trong lúc còn chưa nói rõ ràng quan điểm với người kia, sao nàng có thể mơ mơ hồ hồ cùng người này...
Hẳn là phải đem những lời kia nói hết ra!
Trong lòng Uyển Nhi tựa như có một âm thanh đang reo hò.
Nhưng vì Võ Thái hậu nhìn nàng trực diện chăm chú, làm cho Uyển Nhi đột nhiên bị mất năng lực biểu đạt ngôn ngữ.
Nàng cảm thấy ngay cả việc muốn há mồm cũng không làm được.
Uyển Nhi bất lực nhắm mắt lại, một cảm giác chua chua chát chát hiện lên trong xoang mũi, xao động trong hốc mắt.
Trước mắt một mảnh đen kịt bao lấy, Uyển Nhi đã nghĩ, nếu Võ Thái hậu nhìn thấy bộ dáng kháng cự của mình xong, tất nhiên nàng ấy sẽ nhíu chặt lông mày, rồi tức giận phất tay áo rời đi thôi?
Như thế, thời điểm Uyển Nhi mở mắt ra, sẽ không cần phải nhìn thấy cục diện vô cùng khó xử nữa, phải không?
Uyển Nhi mơ hồ mong chờ.
Nhưng cục diện mà nàng mong chờ chưa bao giờ xuất hiện.
Thị giác phong bế, làm cho thính giác của Uyển Nhi cực kỳ nhạy bén ——
"Cố chấp!" - Uyển Nhi nghe được âm thanh không lớn không nhỏ của Võ Thái hậu, vô cùng rõ ràng bên tai mình.
Đây là nhận xét vẻ kháng cự của chính mình sao?
Uyển Nhi im lặng thầm nghĩ.
Tiếp sau đó, âm thanh huyên náo bay vào trong tai Uyển Nhi.
Đây, đây là tiếng vải ma sát vào nhau...
Uyển Nhi sợ đến lỗ tai cũng sắp bay lên!
Người này thế mà cởi y phục ra, nằm lên giường của nàng?!
Uyển Nhi không có cách nào không thể nhìn, nàng đành mở to mắt, trong mắt đều là vẻ hoàn toàn không thể tin nổi.
Nàng nhìn thấy cái gì?
Nàng nhìn thấy trên giường, Võ Thái hậu đang nằm thẳng ở đó, chăn gấm vừa vặn đắp lên ngực nàng ấy, phác hoạ ra một loại đường cong thân thể hoàn mỹ.
Trong nháy mắt, lập tức máu huyết trong thân Uyển Nhi nhảy vọt tới đỉnh đầu ——
Người này sao có thể làm vậy a!
Uyển Nhi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thẳng tiến.
Ngược lại, thật sự thành toàn cho câu "lại đây" của Võ Thái hậu.
Bất quá, thời khắc này căn bản quá hoàn mỹ, Uyển Nhi thật sự cảm thấy Võ Thái hậu quá bá đạo, cố tình gây sự!
Sao lại có người da mặt dày tới như vậy chứ!?
Cho dù nàng là Thái hậu, hay là Hoàng đế, cũng không được!
"Người ——" - Dựa vào một bụng nhiệt huyết, Uyển Nhi vọt tới bên cạnh giường, nàng muốn khiển trách dữ dội "kẻ muốn sắc không muốn mặt" kia một trận.
Thế nhưng, chỉ mới nói ra được một chữ kia, tất cả các ý tứ về sau đều bị Võ Thái hậu chẹn họng trở lại: "Trẫm buốn ngủ rồi, ngủ thôi."
Mấy chữ vô cùng đơn giản kia liền đuổi Uyển Nhi, nàng ấy còn xoay người đi, đưa lưng về phía Uyển Nhi; thậm chí còn xê dịch vào trong giường, nhường một chỗ bên