Không ngoài sở liệu của Thái Bình, quả nhiên Võ Thái hậu thật sự đang ở biệt viện cùng Uyển Nhi.
Mẫu thân đối với Thượng Quan quả thật càng ngày càng thật tâm thật ý...
Thái Bình thầm nghĩ.
Nàng không có ý định can thiệp, đương nhiên cũng không có khả năng can thiệp vào việc tư của mẫu thân.
Có đôi khi Thái Bình đã nghĩ rằng, nữ nhân trong hậu cung đều là những người đáng thương, ngay cả chính mình, là công chúa cực kỳ được sủng ái, cũng luôn có nỗi khổ không thể nói ra, huống chi là mẫu thân luôn sống trong tình cảnh cả đám nữ nhân chém giết lẫn nhau.
Phụ hoàng đã băng hà, nếu mẫu thân có người làm bạn, cũng không phải là chuyện xấu.
Thượng Quan lại thuần khiết như vậy, còn là một nữ tử mẫn tuệ bác học, dù sao so với tên nam nhân bẩn thỉu Phùng Tiểu Bảo kia vẫn tốt hơn rất nhiều a?
Thái Bình đã từng khiếp sợ năng lực mạnh mẽ của mẫu thân, thậm chí cũng từng muốn lấy lòng mẫu thân ——
Cho dù là vì hài nhi của mình, nàng vẫn có ý định lấy lòng mẫu thân.
Thế nhưng, sau khi Lý Hiển bị phế, lại còn lập tức thi hành, so với hình thái của một tội phạm đi lưu đày cũng không có gì khác nhau.
Quẫn bách như vậy, thê lương như vậy rời khỏi Đông đô...
Chỉ cần Thái Bình vừa nhắm mắt, hình ảnh bóng lưng của một tiểu lão đầu Lý Hiển nghèo túng liền hiện ra rõ ràng trước mắt nàng; mà ký ức năm đó khi Lý Hoằng còn sống, còn có Lý Hiền...!cứ như vậy một mạch dâng lên trong lòng nàng.
Chuyện này khiến trong một cái chớp mắt Thái Bình sinh nghi hoặc, lo sợ: "Bọn hắn đều là nhi tử của mẫu thân, có phải nàng cũng sẽ sớm...!có kết cục giống với bọn hắn hay không?
Một khắc bước vào biệt viện, Thái Bình phải cố gắng thu hồi tâm tình, khiến cho bản thân không có gì khác với bộ dáng bình thường.
"Bái kiến mẫu thân! Mẫu thân vạn an!" - Thái Bình hành lễ với Võ Thái hậu.
Võ Thái hậu từ trên cao nhìn xuống liền đã nhạy bén nhận ra thần sắc dị dạng của Thái Bình.
Bất quá, Võ Thái hậu cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ thản nhiên khẽ gật đầu: "Thượng Quan nương tử cũng ở đây a."
Ý kia, rõ ràng là để Thái Bình chào hỏi Uyển Nhi.
Cử động lần này không chỉ làm cho Thái Bình sững sờ mà còn làm sắc mặt Uyển Nhi khẽ biến.
Trực giác hôm nay của Thái Bình khác biệt so với khi xưa: Ý tứ của mẫu thân là muốn để cho thế nhân tán thành Uyển Nhi là...!người bên cạnh nàng hay sao?
Bị uy áp của mẫu thân bức bách, Thái Bình không dám do dự, hạ thấp người hành lễ với Uyển Nhi: "Bái kiến Thượng Quan nương tử."
Vốn dĩ Thái Bình đã quen gọi Uyển Nhi là "Thượng Quan", "Thượng Quang nương tử" cái này, gọi ra đúng là khó chịu.
Uyển Nhi vội vàng nghiêng người né tránh lễ chào của Thái Bình.
Thái Bình là Trưởng công chúa, chính là hàng siêu nhất phẩm, theo lý mà nói, không cần phải hành lễ với người nào cả.
Uyển Nhi không khỏi thầm trách Võ Thái hậu: Lại sốt ruột quá rồi!
Bất quá, nghĩ tới tâm tư sau cử động này của Võ Thái hậu, Uyển Nhi không khỏi cảm thấy trong lòng phát sinh mấy điểm ngọt ngào.
"Không dám, điện hạ nên dùng xưng hô như trước cho thuận tiện." - Uyển Nhi nói.
Vẫn nên gọi ta là Thượng Quan đi, trong lòng hai bên đều thoải mái hơn chút.
Thấy Uyển Nhi không nhận lấy nửa cái lễ chào của mình, Thái Bình cũng không may may cuồng cuộn, trong lòng cũng thả lỏng một chút ——
Chí ít, Thượng Quan cũng không giống với mẫu thân...!không nói đạo lý.
Thái Bình cũng không muốn đem loại từ ngữ này dùng trên người mẫu thân nàng, nhưng đối với tâm tình sợ hãi mẫu thân của nàng, lại thật sự quá rõ ràng.
"Nàng là tiểu bối, nên..." - Võ Thái hậu nói được nửa lời liền bị một đạo ánh mắt của Uyển Nhi ném qua, nửa câu sau cứ như thế bị nghẹn trở về.
Kỳ thật nàng muốn nói rằng, Thái Bình nên xem xét góc độ Uyển Nhi là vãn bối, Thái Bình là tiểu bối, nên hành lễ với Uyển Nhi.
Từ khi xác định tâm ý của Uyển Nhi, mỗi giờ mỗi khắc Võ Thái hậu đều tỏ rõ quan điểm không chút nghi ngờ, nàng muốn công bố với thiên hạ Uyển Nhi thuộc về mình, càng nóng lòng muốn Uyển Nhi danh chính ngôn thuận cùng mình trở thành bạn lữ, cùng nhau đứng bên cạnh nàng.
Phần tâm tư này cực kỳ bức thiết, không thể nhịn được, chỉ có thể phát tán ra ngoài.
Nàng cũng biết Uyển Nhi kiêng kị, phần nàng thì không quan trọng, nhưng lại không thể lưu tâm tới tình cảnh của Uyển Nhi.
Võ Thái hậu suy tính liên tục, vẫn có ý định muốn tiếp tục đè nén việc này xuống.
Lời nói xoay chuyển, nàng nhìn về phía Thái Bình: "Ngươi từ đâu tới đây?"
Thái Bình giả vờ nghe không hiểu lời "Nàng là tiểu bối" của Võ Thái hậu vừa rồi, liền nói: "Nhi thần từ ngoại ô thành đi tới.
Hôm nay, lúc Hiển tời đi, nhi thần...!đã tới đưa tiễn hắn."
Thái Bình vẫn thành thật trả lời.
Võ Thái hậu nghe vậy, trong lòng có chút buông lỏng.
Thái Bình thành thật, làm cho nàng cảm thấy yên tâm: Nàng không lo không biết động tĩnh của Thái Bình, nhưng tự nàng điều tra là một chuyện, còn Thái Bình có thành thật khai báo với nàng hay không, lại là một chuyện khác.
Ánh mắt Võ Thái hậu nhìn về phía Thái Bình thêm mấy phần từ ái.
Tiếp theo, nàng cũng quan tâm tới tình cảnh đang nghèo túng của Lý Hiển túng: "Mọi chuyện bọn hắn vẫn còn thuận lợi chứ?"
Bọn hắn đương nhiên không chỉ có Lý Hiển.
Thái Bình mấy máy môi, rủ mắt xuống: "Cũng thuận lợi, chỉ là..."
"Chỉ là?" - Võ Thái hậu nhíu mày.
Thái Bình quyết định chắc chắn, dứt khoát nói thẳng: "Chỉ là đáng thương cho tiểu Khoả Nhi, vừa ra đời đã bất như nguyện, ngay cả một tấm tã lót cũng không có..."
"Tiểu Khoả Nhi?" - Võ Thái hậu lại nhíu mày lần nữa.
"...!Chính là Vi thị vừa hạ sinh một nữ hài nhi, nhũ danh đặt là Khoả Nhi...!Nhi thần thương cho huynh muội bọn hắn còn nhỏ tuổi, cho nên đã tự mình làm chủ, có chuẩn bị cho bọn hắn một ít kim ngân châu báu." - Thái Bình nói, đánh bạo giương mắt nhìn phản ứng của mẫu thân.
Võ Thái hậu cũng yên lặng nhìn nàng.
Loại ánh mắt này, rất phức tạp, nhất thời Thái Bình không thể hiểu nhưng vẫn cố nén khiếp đảm, đón nhận.
Thời gian tựa như đông lại.
Thật lâu ——
Thái Bình cảm thấy như thế.
Võ Thái hậu mở miệng trước, không phải nói chuyện với Thái Bình mà là gọi Triệu Ưng tới.
Nàng phân phó cho Triệu Ưng lập tức đến Nội Nô nhận lãnh vàng bạc, gấm vóc, cùng vài loại vải vóc, dùng khoái mã lập tức đưa tới cho đoàn người của Lư Lăng Vương, ban cho thân quyến của Lư Lăng Vương.
Thái Bình nghe được ngây người, mãi cho tới khi Triệu Ưng lãnh mệnh rời đi, cũng chưa thể tỉnh táo lại.
Võ Thái hậu hơi mỉm cười nhìn nàng: "Thân làm phụ mẫu, tâm tình cũng đều giống nhau."
Thái Bình không biết nên trả lời thế nào, lời này có nghĩa rằng việc nhìn thấy Lý Hiển - nhi tử của mình chịu cực chịu khổ không phải chuyện dễ, vẫn là...!mẫu thân đang nói về tâm tình của chính nàng sao?
Võ Thái hậu cũng không chờ mong câu trả lời của nàng, đột nhiên trầm mặt, nói: "Ngươi cảm thấy, Hiển bọn hắn đáng thương sao?"
Nhất thời Thái Bình cảnh giác trong lòng.
Nuốt lăn tăn trong cổ, Thái Bình mới nói: "Thân là thiên tử, dung túng cho họ ngoại, quả thật không ổn."
Sắc mặt Võ Thái hậu hơi trì hoãn: "Ngươi cũng nhìn thấy rõ ràng."
Thái Bình run lên, vội nói: "Hiển không thích hợp làm Hoàng đế, người trong thiên hạ đều biết rõ."
"Vậy thì ngươi cảm thấy, lúc trước phụ hoàng ngươi truyền lại ngôi vị cho hắn đã là sai lầm hay sao?" - Ngay sau đó, Võ Thái hậu hỏi lại.
Thái Bình bị hỏi, chẳng lẽ nàng phải nói, phụ hoàng đã thật sự sai lầm hay sao?
Phỉ báng phụ quân, sao có thể được!?
Võ Thái hậu cũng không mong chờ Thái Bình trả lời nàng, chỉ tiếp một câu nói tựa như đang hỏi: "Vậy thì ngươi cảm thấy, Đán có thể làm một Hoàng đế tốt hay sao?"
Thái Bình mở miệng, theo bản năng nàng định trả