"Lại đây, để trẫm xem hoa hôm qua vẽ thế nào." - Võ Thái hậu lôi kéo Uyển Nhi ngồi trước bàn trang điểm.
Nàng rất tự nhiên vén tóc mái trên trán của Uyển Nhi ra ——
Một đoá ấn ký mai hoa điểm giữa mi tâm Uyển Nhi, màu đỏ hồng.
Kia là do hôm qua Võ Thái hậu tự tay vẽ lên.
Chỗ kia chính là chỗ lúc trước Võ Thái hậu ném chén trà, làm mảnh vỡ bắn tung toé cắt trúng mi tâm, làm Uyển Nhi bị thương.
Thời gian hai năm trôi đi, được trải qua diệu thủ của ngự y, vết sẹo hiện tại đã phai nhạt rất nhiều, lại có tóc mái trên trán che đi, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.
Võ Thái hậu vẫn cảm thấy chỗ vết sẹo từng đả thương khuôn mặt hoàn mỹ của Uyển Nhi, mỗi lần nàng nhìn tới, trong lòng đều cảm thấy hối tiếc không thôi.
Gần đây, Võ Thái hậu chợt nhớ tới điển cố hỉ thức của Thọ Dương công chúa tiền triều - "Mai hoa trang", liền mệnh cho công tượng điều chế một loại thuốc màu đặc thù, sau đó tự tay nàng vẽ lên một đoá mai hoa trang cho Uyển Nhi.
Đối với vết sẹo trên trán, Uyển Nhi thật sự cảm thấy càng ngày càng phai nhạt.
Nữ tử đều để tâm chuyện dung mạo, nhưng bây giờ thân phận của nàng hiếm có người nào có can đảm nhìn thẳng nàng, huống chi còn có tóc mái che đậy, vết sẹo càng lúc càng nhạt kia, cũng không có vấn đề gì.
Võ Thái hậu thích tô trang lại cho Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng liền để tuỳ nàng.
Chí ít, Võ Thái hậu có thể làm như vậy, liền mang ý nghĩa, khe hở của trận phát sinh hiểu lầm giữa các nàng hai năm trước cũng đã chậm rãi khép lại.
Đây là chuyện tốt.
Võ Thái hậu ấn đầu vai Uyển Nhi xuống, để nàng ngồi trước gương.
Còn chính mình đứng ở nơi đó, trông mong tìm kiếm vài thứ trên sơ trang đài (bàn trang điểm) của Uyển Nhi.
Hiện tại chỉ có hai người một chỗ, Uyển Nhi liền tuỳ ý không để tâm đến chuyện phát sinh "tôn ti trật tự", bình yên mà ngồi.
Nàng càng vui vẻ, càng dung túng cho Võ Thái hậu trang hoàng cho chính mình, tựa như tiểu hài nhi đang thoải mái mặc đủ loại y phục cho oa oa (búp bê).
"Màu sắc đã phai nhạt rồi." - Võ Thái hậu nhìn chằm chằm giữa trán Uyển Nhi, ngữ điệu vẫn rất tiếc nuối.
Uyển Nhi âm thầm yên lặng, liếc mắt nghĩ: Chẳng lẽ nàng không rửa mặt, không chảy đầu sao? Thời điểm rửa mặt, bất luận là nàng hay Tiểu Dung hầu hạ, cũng đều rất cẩn thận, không được đụng trúng mai hoa trang "ngự tứ" này.
Sau động tác này, Võ Thái hậu nói xong cũng xoay người đi lấy một chiếc hộp ngọc tinh xảo nho nhỏ, chỉ to bắt nửa lòng bàn tay.
Mở ra, bên trong là cao thể màu chu sa, mùi thơm trong trẻo nhất thời tràn đầy khắp gian phòng.
Uyển Nhi cảm thấy tóc mái trên trán lại được vén ra lần nữa.
Quen thuộc, mùi thơm ngào ngạt, hương khí phú quý đập vào mặt, Uyển Nhi không khỏi nín thở, nhắm mắt lại.
Kia là khí tức quen thuộc thuộc về Võ Thái hậu, cho dù là vô cùng quen thuộc, cho dù không nhớ rõ đã ngửi qua bao nhiêu lần, Võ Thái hậu đang đứng trước mặt nàng, miệng nhỏ của Uyển Nhi đặt ở vị trí giữa ngực và vùng bụng dưới của Võ Thái hậu, nếu thoáng hướng về phía trước một chút, liền có thể dán lên váy áo của Võ Thái hậu, chỉ cần nghĩ tới giờ phút này như thế, mặt Uyển Nhi liền đỏ ửng lên.
Võ Thái hậu cũng không phát hiện điều này.
Nàng giơ lấy cằm Uyển Nhi, chuyên tâm công việc tô trang lại của mình.
Nhất thời, trong phòng trở nên an tĩnh.
Chỉ có bút vẻ tinh tế trong tay Võ Thái hậu di chuyển trên trán Uyển Nhi, từng nét từng nét xẹt qua phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Trán Uyển Nhi có chút ngứa ngứa, trái tim trong lồng ngực cũng ngứa theo.
Nàng cố gắng điều chỉnh hô hấp, để cho mình không đến mức ấm ức kìm nén không thở nổi, cũng không thể vì hành động quá gần này của Võ Thái hậu mà kìm lòng không được, rung động.
Chỉ cần vươn tay ra, chỉ cần hướng về phía trước sát một tấc, liền có thể tựa sát vào trong ngực người này...
Trong đầu Uyển Nhi gọi cái ý nghĩ này là "lý trí" tiểu nhân, bỗng nhiên đang yên đang lành lại sa chân trôi vào tưởng tượng kiều diễm ——
Võ Thái hậu cứ thế chuyên tâm, làm sao Uyển Nhi có thể không nhẫn nhịn đi phá tiết tấu nhịp nhàng, làm hư tác phẩm của nàng được chứ?
Uyển Nhi đương nhiên biết, chỉ cần nàng ngang nhiên xông ra, Võ Thái hậu liền sẽ không chịu nổi cùng nàng dán sát nhau.
Uyển Nhi biết mình có thể làm cho Võ Thái hậu thất thố, sau đó khó kìm lòng nổi.
Loại cảm giác có thể nắm chặt cảm xúc của người khác, thật tốt...
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi an tâm hơn nhiều.
Nàng bắt đầu hưởng thụ loại cảm giác này.
Thật lâu.
Võ Thái hậu tô trang đã xong, ngoẹo đầu quan sát một hồi mới hài lòng cười nói: "Xong rồi."
Uyển Nhi liền mở mắt ra.
Võ Thái hậu liền tránh người sang một bên, chừa ra tầm nhìn tấm gương sau lưng mình cho Uyển Nhi, để nàng có thể thấy bản thân trong đó.
Uyển Nhi kinh ngạc nhìn mình trong đó, đoá hồng mai trên trán đang nghiễm nhiên nở rộ ——
Tay nghề tô trang của người này càng ngày càng thuần thục rồi.
"Có đẹp mắt không?" - Võ Thái hậu hỏi đầy mong chờ.
Uyển Nhi tự nhiên nói "Đẹp mắt", nhìn về phía nàng: "Thái hậu vẽ thật đẹp."
Giọng điệu khẳng định.
Càng cùng tiếp xúc với Võ Thái hậu, Uyển Nhi càng cảm thấy người này biết rất nhiều thứ.
Tựa như một cái bảo tàng, đào kiếm không hết, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm cho người ta kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Khi còn bé bị a nương bắt phải học qua." - Võ Thái hậu nói.
Sau đó mặt nàng liền giãn ra, nói tiếp: "Sớm biết hôm nay có thể tự mình tô trang cho khanh khanh, năm đó đã cố chăm học một chút."
Uyển Nhi nghe nàng gọi mình là "khanh khanh" - cách gọi xưng hô thân mật giữa ái nhân với nhau, mặt không khỏi đỏ lên.
Uyển Nhi cụp mắt xuống, đáy lòng nếm trải hương vị ngọt ngào.
Vị Dương phu nhân đã chết kia vì muốn cho nhi nữ được thành tài, hoặc là nói để cho nhi nữ có thể bình an sống tốt trong thời đại nam nhân làm chủ này, thật sự đã dùng một phen khổ tâm a!
Uyển Nhi thầm cảm thán.
Không thể không thừa nhận, muốn trở nên xuất sắc trong đám đông đảo nữ nhân, thân được nam nhân quyền cao chức trọng nhìn trúng, để ý nhiều hơn mấy phần, ngoại trừ phải xinh đẹp, ngoại trừ tâm cơ, cũng cần phải tinh thông cầm kỳ thư hoạ thi phú, quả thật đều là đòn tuyệt hảo.
Vị nữ tử mang theo tư tưởng này đã qua đời, Uyển Nhi đương nhiên không tán đồng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, sống trong xã hội nam quyền hoàn toàn bất lực cải biến, cũng chỉ có thể hết sức thích ứng, dùng trí dùng mưu mới có thể an ổn mà sống.
Võ Thái hậu chính là đạp trên con đường như vậy đi tới.
Bây giờ, nàng cùng Uyển Nhi, các nàng sẽ là người có thể cải biến thế giới này.
Các nàng vì muốn người thương được vui vẻ mới làm những chuyện này, có lẽ các nàng, hoặc là vô số nữ tử sau này, sẽ không cần phải vì "hợp hoan" với nam nhân mà sống nữa.
Uyển Nhi chợt thấy cằm mình bị nhấc lên.
Động tác này khiến nàng không thể không ngửa mặt lên, đối mặt với Võ Thái hậu đang trên cao nhìn xuống, nghi ngờ dò xét nàng.
"Đang suy nghĩ cái gì?" - Võ Thái hậu không thích nhìn Uyển Nhi xấu hổ, thẹn đỏ mặt lại đột nhiên trở nên thất thần như vậy.
Điều này khiến cho Võ Thái hậu cảm thấy bị người thương "làm lơ" nên không vui.
Đang suy nghĩ cái gì?
Đang suy nghĩ chuyện nữ tử trong thiên hạ a!
Uyển Nhi âm thầm trả lời.
Nhưng có mấy lời, hiện tại nói ra có