"Thượng nhân, người nói xem có phải trùng hợp hay không?" – Võ Hoàng hậu cười híp mắt nhìn Tiết Tiệp dư.
Uyển Nhi thì cảm thấy bộ dáng này của nàng ấy thực sự cực kỳ giống...!một lão sói xám đang chực chờ con mồi tự chui đầu vào lưới vậy!
Nếu Võ Hoàng hậu biết Uyển Nhi dám đem mình đánh đồng với lão sói xám, chắc hẳn cái mạng nhỏ này của Uyển Nhi sẽ trực tiếp đem bỏ ở chỗ này.
Uyển Nhi cũng chỉ thầm nghĩ vậy thôi, bởi vì lúc này Uyển Nhi quả thực lau một vệt mồ hôi thay Tiết Tiệp dư ——
Cho dù Tiết Tiệp dư có lợi hại tới đâu, khi đối mặt với lão hồ ly Võ Hoàng hậu này cũng phải khiêm tốn, hiền lương lại mấy phần.
Như thế một hồi, khi là lão sói xám, khi thì lão hồ ly, Uyển Nhi oán thán bấy nhiêu cũng đủ để cho nàng chết đi sống lại, sau đó sẽ chết tiếp.
"Trùng hợp sao? Chưa hẳn." – Tiết Tiệp dư nhàn nhạt mở miệng.
Võ Hoàng hậu nhíu mày, cảm thấy hứng thú: "Thượng nhân nói lời này là thế nào?"
"Bệ hạ lúc còn làm hoàng tử, Quách An từng phụng dưỡng bệ hạ chuyện bút mực tại Sùng Văn điện.
Bởi vì hắn thông minh lanh lợi, từng chỉ điểm thư pháp cùng lão thân, từ đầu đến cuối hắn đều kính trọng lão thân như vi sư, mỗi khi đến sinh thần, tất yếu sẽ chúc thọ.
Hoàng hậu nương nương không phải không biết chuyện này chứ?" – Thanh âm của Tiết Tiệp dư mang theo ý cười nhìn về phía Võ Hoàng hậu đứng đầu lục cung.
Tiết Tiệp dư chỉ xưng Võ Hoàng hậu là Hoàng hậu nương nương, hoàn oàn không chịu gọi đúng tôn xưng hiện nay là Thiên hậu.
Trái tim Uyển Nhi lại khẩn trương vì Tiết Tiệp dư.
Võ Hoàng hậu một chút cũng không tức giận, trái lại, trên mặt nàng ấy ý cười còn sâu hơn đôi chút.
"Thượng nhân tinh thông Phật pháp, quả là tài năng xuất chúng! Bản cung còn chưa nói tới người kia là ai, thượng nhân đây đã biết là Quách An rồi?" – Khoé miệng Võ Hoàng hậu ngậm lấy nụ cười yếu ớt.
Uyển Nhi lại cảm thấy phía sau ý cười này, có thể tuyệt đối là ý định giết người.
Mũi giáo đã bắt đầu chĩa thẳng về phía Quách sư phó, Võ Hoàng hậu muốn làm cái gì?
Mượn tên tuổi Quách sư phó chúc thọ Tiết Tiệp dư, chẳng lẽ muốn xử lý cả Tiết Tiệp dư cùng Quách sư phó cùng một chỗ hay sao?
Hai vị này đều là tiền bối sư trưởng tôn kính đối với Uyển Nhi, nàng rất mực thưởng thức phong thái đứng ngoài cục diện của Tiết Tiệp dư, lại cảm niệm ân tình dạy dỗ bao năm của Quách An.
Sao nàng lại có thể trơ mắt nhìn hai người họ bị Võ Hoàng hậu tính kế được?
Trong ngực Uyển Nhi khuấy động, bỗng nhiên nàng tiến tới phía trước, quỳ ái trước mặt Võ Hoàng hậu: "Thiên hậu nương nương, nô tỳ có lời muốn nói!"
Võ Hoàng hậu cùng Tiết Tiệp dư cũng không ngờ tới đột nhiên Uyển Nhi lại xuất đầu lộ diện, Tiết Tiệp dư ngồi không yên, khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.
Mà Võ Hoàng hậu, sao lại có thể ngồi yên để người ngoài xáo trộn cục diện của mình? Định mở miệng khiển trách Uyển Nhi, cho nàng im miệng lại.
Uyển Nhi liệu trước nàng ấy nhất định sẽ không cho phép mình nói nhiều, dứt khoát quyết tâm, cũng mặc kệ Võ Hoàng hậu đồng ý hay không cho phép, lớn tiếng nói:
"Hôm qua, Quách sư phó có lệnh cho nô tỳ đưa đến một quyển Phật kinh cho vị...!thượng nhân này.
Nô tỳ đứng ngoài Tĩnh An cung đến giữa ngọ, đoán chừng đợi hơn một canh giờ, cuối cùng bị vị thượng nhân này đuổi đi, còn chế nhạo nô tỳ một phen!"
Tiết Tiệp dư nhíu mày.
Võ Hoàng hậu vốn định vội vã quát Uyển Nhi ngưng lại, nhưng khi nghe những lời này, nàng ấy đã chậm rãi, trái lại còn nhìn Uyển Nhi cười như không cười.
Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu nhìn đến hư hư thực thực, ánh mắt chằm chằm không lay động làm cho trái tim sắp bị rút lại.
Bất quá lúc này không phải là lúc để suy nghĩ xem tương lai có thể không chết thảm hơn thời điểm hiện tại hay không, Uyển Nhi chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói:
"...!Nô tỳ nghĩ, mặc dù thân phận nô tỳ thấp kém, nhưng tốt xấu gì cũng là người của Học cung.
Học cung lại do tiên đế sáng lập, do bệ hạ cùng Thiên hậu nương nương khai mở, ban ân điển cho đám người hậu cung được hưởng giáo dục đạo đức! Vị thượng nhân này chế nhạo nô tỳ, tương đương với việc xem thường uy quyền của Thiên hậu nương nương!"
Uyển Nhi nói xong lời này, trên lưng đã thấm lên một tầng mồ hôi mỏng, tim của nàng cũng sắp nhảy tới cổ họng.
Dù sao nàng càng nói Tiết Tiệp dư xem thường quyền uy, cũng chính là càng có thể bảo hộ Tiết Tiệp dư cùng Quách sư phó đc bình an.
Không phải sao, nếu thật sự Võ Hoàng hậu muốn Tiết Tiệp dư thế nào thì đã không phải chần chừ đến giờ phút này rồi? Năm đó khi Võ Hoàng hậu nghe được thông tin Tiết Tiệp dư cùng Thượng Quan Nghi, đã động thủ lập tức.
Uyển Nhi không thể nào đoán trước được sau khi Võ Hoàng hậu nghe xong những lời lẽ lý do thoái thác của nàng sẽ có phản ứng thế nào.
Nữ nhân nàng cường đại tới mức Uyển Nhi không có cách nào với tới, dù chỉ là chạm đến một góc áo của Võ Hoàng hậu, sau này cũng sẽ được nhận ân điển cực kỳ.
Uyển Nhi nhanh trí đi trước cũng chỉ là dựa theo những hành động của Võ Hoàng hậu, sau đó suy đoán đại khái hướng đi, đưa ra đòn phản công tâm lý.
Quả nhiên, trước màn phản ứng ngoài dự liệu của Uyển Nhi, vậy mà Võ Hậu lại cười ha hả: "Thật là một tên khéo mồm khéo miệng!"
Nói xong, Võ Hoàng hậu có chút nghiêng người, đôi mắt bức thẳng vào Uyển Nhi: "Ý của ngươi là, để bản cung xử trí thượng nhân hay sao?"
Uyển Nhi bị nàng ấy nhìn tới sắp choáng váng, chỉ một thoáng trong đầu liền không còn một manh giáp, không cách nào động não được.
Cho nên, trả lời thế nào mới là chính đáng đây?
Ta nên nói là phạt, hay là không nên xử phạt?
Uyển Nhi cảm thấy đầu óc mình đột nhiên bị rất nhiều bông vụn làm tắt nghẽn, hoàn toàn không nhận được khống chế của chính mình.
Chỉ là một ánh mắt tới gần thôi, cũng đủ làm cho Uyển Nhi tiếp nhận áp lực như vậy!
Thật là...!quá...!đáng sợ a!
Võ Hoàng hậu đã bị yêu ma hoắc hoá rồi, cho nên căn bản cũng không quản chuyện Uyển Nhi có sợ hay không, sợ hay không sợ thì cũng như vô tình tìm thấy một con mèo bị Võ Hậu nàng đùa giỡn mà thôi.
Đùa mèo kêu meo, nhưng đem so với những kẻ khác chỉ biết khúm núm nịnh bợ, đám nô tài bảo sao nghe vậy, hoặc là đám lải nhải, chỉ biết nói liên miên, không phân biệt cái nào là cẩu thí (phân chó, đồ bỏ), cái nào là đạo lý, tự cho mình là Can Thần kia, con mèo này thú vị hơn nhiều!
Thế là Võ Hoàng hậu lại phiêu diêu, ung dung mở miệng: "Bản cung đoán, ngươi muốn bản cung xử trí thượng nhân đây a? Nhưng mà chuyện này rất khó nha!"
Uyển Nhi nghe nàng ấy nói Rất khó, âm thầm thở dài một hơi.
Uyển Nhi cũng biết rằng, Võ Hậu sẽ không đụng tới Tiết Tiệp dư.
Thế nhưng, lời tiếp theo của Võ Hoàng hậu nhất thời làm cho Uyển Nhi phải cứng ngắc, sững sờ tại chỗ: "Theo lời ngươi nói, thượng nhân cùng Quách An cấu kết, nếu bản cung chỉ xử trí thượng nhân, vậy còn Quách sư phó của ngươi thì phải làm sao bây giờ? Bản cung chỉ còn cách đem hắn ra xử trí cùng thôi a?"
Suy cho cùng Uyển Nhi cũng là một người từng trải nên không khó hiểu, bởi vì lúc này Uyển Nhi đang rơi vào trạng thái xoắn xuýt giữa việc: Bảo toàn cho Quách sư phó hay là bảo toàn cho Tiết Tiệp dư? Phải làm thế nào thì mới có thể bảo toàn tính mạng cho hai người họ?
Thấy sắc mặt nàng tái