Không biết qua bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ, có lẽ là lâu hơn, Uyển Nhi dừng bút.
Nàng tròn mắt nhìn trên bàn, tờ giấy hoa đã lấp đầy vô số chữ nhỏ, thần sắc có chút hốt hoảng ——
Những chữ này đều là do nàng mới vừa viết xong!
Đã bao lâu nàng không viết một mạch nhiều chữ như vậy?
Luyện tập thư pháp sớm đã là chuyện của đời trước.
Uyển Nhi nảy sinh một cỗ cảm giác thương hải tang điền (bãi bể hoá nương dâu, ý nói mọi thứ thay đổi).
Đem bút gác lại, xem từ đầu đến cuối bản «A Di Đà kinh» mà tự mình sao chép.
Lúc mới đặt bút, rõ ràng lực bút không đủ, mấy chữ cái ban đầu viết giống như tay bị rung.
Bất quá càng viết về sau, dần dần liền trở nên tươi đẹp.
Uyển Nhi hồi tưởng lại hoàn cảnh mình bị dắt đi lúc trước khi chép kinh, trong đầu không khỏi phân tâm hay để ý tới bất kỳ động tĩnh bên tai nào, lòng nàng chỉ quấn quanh mấy lời: Nếu viết sai một chữ, Võ Hoàng hậu có thể không bỏ qua mà phạt trọng hình cho ta?; loại sự tình này, loại cảm xúc đối diện này, có thể viết không sai một chữ cũng xem như là rất may mắn.
Nàng không dám yêu cầu gì xa vời, chỉ mong Võ Hoàng hậu sẽ có vài chỗ bình phẩm đối với chữ của mình.
Đợi khi bút tích khô ráo, Uyển Nhi cẩn thận xếp lại, nghĩ thế liền có thể đem nộp lên?
Phần Phật kinh này, nàng nghĩ kĩ thấy hơn phân nửa đều là ý tứ muốn chúc thọ Tiết Tiệp dư, trong lòng lại không khỏi có thêm thấp thỏm ——
Uyển Nhi cũng không cảm thấy mình viết đẹp tới đâu.
Đem vật như vậy dâng tới cho nhân vật như Tiết Tiệp dư thì thật là có chút có lỗi.
Uyển Nhi nghĩ rằng, nếu như trong tương lai có cơ hội, nhất định nàng sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng một phần thọ lễ dâng lên cho Tiết Tiệp dư.
Ngẫm tới đây, Uyển Nhi liền cầm chặt cuộc giấy hoa, mở cửa phòng đi ra.
Lúc dâng nộp, nàng nghĩ nên để Triệu Ưng đưa mình đi gặp Võ Hoàng hậu.
Thế nhưng ngoài cửa lại không thấy thân ảnh Triệu Ưng.
Không chỉ Triệu Ưng, Uyển Nhi cảm thấy thân nàng ở chốn này quá mức trống vắng, ngoại trừ nàng, bốn bề đều tĩnh lặng, tựa như không có ai.
Dương quang ấm áp xuyên qua song cửa sổ, chiếu khắp cả gian phòng, ngoài hành lang, ánh nắng cũng đã xua tan đi không biết bao nhiêu năm trường lạnh lẽo, cũng đem cảm giác sợ hãi của Uyển Nhi tiễn biệt.
Thế là nàng đánh bạo đi ra khỏi phòng, xuyên qua lối hành lang, dựa theo cảm giác, tìm kiếm bóng người trong Tĩnh An cung trống trải này.
Đi chừng nửa khắc, có một mùi thơm nhàn nhạt, như có như không bay vào chóp mũi Uyển Nhi.
Uyển Nhi dừng chân, đứng thẳng hít hà ——
Đó là một loại hương liệu, giá trị có lẽ không nhỏ, hẳn là ngoài phụ cận có người nào đang đốt.
Cho nên Uyển Nhi theo ý nghĩ này chạy tới tìm người.
Trong lòng nàng vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Ai lại thích ở trong hoàn cảnh lạ lẫm này, lẻ loi trơ trọi hành tẩu đâu chứ?
Vội vàng đi được vài chục bước, Uyển Nhi vòng qua một cái chỗ rẽ, trước mắt đột ngột hiện ra một toà đình viện.
Mà mùi thơm kia càng lúc càng đậm hơn.
Uyển Nhi ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy một không gian khuất bên trong Thiên Điện đang lượn lờ khói thuốc bay ra.
Nơi đó nhất định là có người!
Quỷ thần xui khiến Uyển Nhi nhắm thẳng toà Thiên Điện kia đi tới.
Càng đến càng gần, bên tai Uyển Nhi thổi qua vài dòng lẩm bẩm, thanh âm ong ong, giống như có người nào ở phía xa đang dùng âm thanh trầm thấp, nỉ non thứ gì.
Uyển Nhi nhíu mày.
Hai chân nàng hình như có ý thức, bước chân phát ra càng thêm dồn dập.
Mãi cho đến khi tiếng nỉ non kia càng lúc càng nghe rõ; mãi cho đến khi, cỗ hương khí kia làm cho toàn thân nàng rung động.
Uyển Nhi ý thức được sự sợ hãi, nhưng hai chân nàng đã đặt tới cổng cung điện kia.
Cổng điện mở rộng, quang cảnh bên trong có thể dễ dàng nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên Uyển Nhi gặp phải, có một nữ tử thân hình cao gầy, đang đưa lưng về phía mình.
Hoa phục, váy lụa của nữ tử này không thể che đậy khí độ phát ra quanh thân của nàng ta, đó là một loại ung dung quý phái, uy nghiêm lãnh đạm, đủ để làm cho toàn bộ thiên hạ phải ngước nhìn.
Thấy bộ dáng của nàng ta, hẳn đang chắp tay trước ngực cầu khẩn.
Thanh âm nỉ non kia, xuất phát từ trong miệng nàng ấy: "...!Vô oải ngại cố, vô hữu khủng bố...!Tam thế chư Phật..." (không có lo lắng, không sinh hoảng sợ,...!đây là một đoạn trong Tâm Kinh)
Lúc Uyển Nhi nhìn thấy bóng lưng người nữ tử kia, bản năng nàng muốn co cẳng bỏ chạy.
Thân ảnh lộng lẫy này, lại chính là Võ Hoàng hậu!
Uyển Nhi căn bản không ngờ lại có thể gặp nàng ấy! Nhưng hiện tại, tràng cảnh trước mặt đã gặp được, trong đáy lòng Uyển Nhi bỗng sinh ra một loại dự cảm, tai hoạ sắp giáng xuống ——
Uyển Nhi mơ hồ cảm thấy, dường như nàng đã phá vỡ cái gì, phá vỡ một loại chuyện đáng sợ!
Lúc nàng không cẩn thận thoáng nhìn án hương đối diện Võ Hoàng hậu, thời điểm nhìn thấy bức bích hoạ đang treo kia, loại cảm giác này lại càng trở nên mạnh mẽ!
Võ Hoàng hậu, đã phát hiện ra nàng!
"Thượng Quan, Uyển Nhi?" – Võ Hoàng hậu nhanh chóng quay người lại, hai mắt như điện, đâm thẳng vào Thượng Quan Uyển Nhi.
Hai chân Uyển Nhi nhất thời như nhũn ra, toàn thân tựa như bị thổi bay kịch liệt.
Năm đó lúc nàng hướng Võ Hoàng hậu nan nỉ cho vào Học cung, khoảnh khắc đối diện với Võ Hoàng hậu khi đó, vô cùng áp lực, nhưng nàng không hề cảm thấy sợ hãi.
Trái lại là lúc này...
Uyển Nhi ráng chống đỡ lấy bộ xương khô đang xụi lơ của mình!
Nàng biết, thái độ yếu thế này sẽ chỉ càng thêm chọc giận Võ Hoàng hậu ——
Vị Thiên hậu nương nương nay tình nguyện nhìn đám người có tài học vấn chống đối nàng, lại càng không muốn nhìn tới đám nịnh thần hèn nhát chỉ biết khúm núm, cho dù giỏi giang nhưng chỉ là một kẻ hèn nhát thì cũng chỉ là loại mà nàng ấy xem thường nhất.
"Nô, nô tỳ đã chép kinh xong, mời Thiên hậu nương nương xem qua!" – Thanh âm Uyển Nhi có chút mất khống chế, hơi run rẩy.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm cuộc giấy hoa trong tay nàng, bên trong lộ ra vết tích của chữ viết.
Đôi mắt Võ Hậu híp lại: "Ai cho phép ngươi tự tiện đi lại?"
Uyển Nhi khó khăn nuốt nước bọt một cái, chỉ có như vậy mới làm nội tâm khẩn trương của nàng trở nên dịu hơn đôi chút.
"Nô tỳ chép kinh thư xong, đi tìm không thấy Triệu đại nhân, sợ để Thiên hậu nương nương đợi lâu, phạm tội vô lễ, cho nên đành tự tiện đi tới." – Giọng của Uyển Nhi rốt cuộc cũng không tới mức quá run rẩy như ban đầu.
Võ Hoàng hậu không vì lời giải thích của Uyển Nhi mà thần sắc thư thã.
"Không có Tôn giả phân phó, ai cho phép ngươi đi lại lung tung như vậy? Trong cung dạy ngươi loại quy củ như vậy sao?" – Thanh âm Võ Hoàng hậu sắc bén nói.
Thân thể Uyển Nhi cứng ngắc, thật sự rõ ràng có thể cảm nhận được như thế nào là