Nếu nghe được Tiết Tiệp dư nói, lúc nhắc tới đương kim thiên tử là đồ đệ của mình, thì Uyển Nhi lại giả vờ kinh ngạc không thôi, nhưng khi nghe nhắc tới vị đệ tử thứ hai – Từ Huệ, lúc này Uyển Nhi mới chân chính bị kinh hãi.
Từ Huệ, chính là vị Từ Huệ kia sao?
Phi tần của Thái Tông – Từ Huệ, không chỉ hiền đức như tên mà còn có tài danh riêng; sau khi Thái Tông băng hà, Từ Huệ buồn bả vô cùng, không chịu uống thuốc, còn làm thơ để tỏ rõ cõi lòng mình, sau cùng lầm bệnh mà chết, được truy phong là Hiền Phi, chôn cất trong chiêu lăng của Thái Tông.
Từ Huệ, chính là vị ấy sao?
Trong trí nhớ của Uyển Nhi, Từ Huệ chính là người như vậy.
Đời trước Uyển Nhi từng biết qua vị Từ Hiền phi được truy phong trong sử sách, kỳ thật lúc đó nàng không xem trọng thông tin này.
Nhìn tư liệu ghi chép lịch sử, vị nữ tử này rõ ràng là một kẻ hồ đồ, bị chính lễ giáo phong kiến hại chết, còn cho là vinh hạnh đặc biệt.
Coi như nàng ta có công khích lệ Thái Tông chuyên cần chính sự, tiết kiệm lương đức, coi như cái chết sau cùng vì luỵ tình được rất nhiều người nhận định là quá si tình.
Nhưng riêng với Thượng Quan Uyển Nhi, nàng cảm thấy nữ nhân này quá ngu ngốc rồi.
Bảo vật lớn nhất của đời người không ai, không thứ gì qua được sinh mệnh! Vì cái hậu cung ba ngàn mỹ nữ, cả đời đều đợi chờ lâm hạnh.
Không được nam tử sủng hạnh, cũng phải biết được sinh mệnh quý giá đến cỡ nào, thật đáng tiếc cho nàng ta từng đọc qua đủ loại thi thư, lại có học vấn!
Bất quá, nói không chừng chình vì nàng ta đọc sách quá nhiều, bị mấy cái lễ giáo trong xã hội phong kiến phân biệt nam nữ tẩy não.
Đọc đến độ hỏng hết đầu óc cho nên mới làm ra những hành động như vậy.
Nói không chừng, lúc ấy Từ Huệ còn nghĩ mình quá xúc động!
Một người như thế lại là đệ tử của Tiết Tiệp dư? Lại còn theo Tiết Tiệp dư học tập Phật pháp?
Uyển Nhi cảm thấy thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Dựa theo hiểu biết trong hai ngày tiếp xúc với Tiết Tiệp dư, Tiết Tiệp dư cũng không phải loại người thuộc tông phái tẩy hỏng đầu óc người khác.
Trái lại, Tiết Tiệp dư thật ra lại là một vị lão nhân rất có cá tính.
Loại cá tính này hoàn toàn không giống với bá khí kiêu ngạo của Võ Hoàng hậu, nó là một loại cảm giác của nhân vật thoát tục.
Người bất phàm như Tiết Tiệp dư sẽ bồi dưỡng một tên đệ tử cổ hủ được sao?
Trừ phi, trong cái thời không song song này, vị Từ Huệ kia lại là một người hoàn toàn khác với vị Từ Huệ mà Uyển Nhi từng biết, vì tính cách hai người hoàn toàn khác biệt, nếu không, Uyển Nhi tuyệt đối không dám tin tưởng Từ Huệ lại là đệ tử của Tiết Tiệp dư.
Phải, dù sao Từ Huệ cũng là sư tỷ của nàng!
Dòng lịch sử mà Uyển Nhi quen thuộc nàng cũng không nhớ kỹ, Từ Huệ và Tiết Tiệp dư có từng gặp nhau hay không.
Bỗng dưng trong đầu Uyển Nhi xẹt qua một đường sấm chớp ——
Theo lời Tiết Tiệp dư nói, Từ Huệ là sư tỷ của nàng, đương kim thiên tử lại là sư huynh của nàng!
Ý thức được điểm này xong, Uyển Nhi ngạc nhiên tròn miệng.
Nàng hiểu rõ tại sao Tiết Tiệp dư dùng cái gì đối mặt với chuyện "ô dục" mà Võ Hoàng hậu dành cho mình, tuy nhiên Tiết Tiệp dư căn bản không hề sợ hãi.
Võ Hoàng hậu ương ngạnh, hiện tại chỉ là Đại Đường Hoàng Hậu, Hoàng đế lại đang lâm bệnh, nhưng lúc này vị ấy vẫn còn tại vị!
Mà mình, lại làm "Sư muội của Hoàng đế", nếu Võ Hoàng hậu có hận mình tới tận xương tuỷ cũng sẽ không dám ra tay với mình.
Nhưng, chẳng lẽ Tiết Tiệp dư vì muốn bảo vệ tính mạng cho mình, mới nhận mình làm đệ tử hay sao?
Uyển Nhi không nghĩ là vậy.
Nàng tự tin nhận định, quả thật trên người mình có chỗ được Tiết Tiệp dư nhìn trúng.
Nếu không, người mà Võ Hoàng hậu hại chết không phải ít, sao lúc đó không thấy Tiết Tiệp dư đi bảo vệ bọn hắn?
Uyển Nhi xuyên đến cái thời không này, cho tới tận bây giờ đã trải qua mười bốn năm, đây là lần đầu tiên nàng thấy mình "tốt số".
Đây có lẽ là nhờ vị "Thượng Quan Uyển Nhi" kia hộ trì a?
Không quan tâm nàng là Thượng Quan Uyển Nhi của hiện tại với vị "Thượng Quan Uyển Nhi" kia, có phải có cùng số mệnh hay không, nói tóm lại là, hiện tại Uyển Nhi nàng có thể dự đoán được: Chỉ cần Hoàng đế còn sống, chỉ cần Tiết Tiệp dư còn sống, liền có thể bảo vệ được nàng, nàng và mẫu thân liền có thể an hảo sống sót.
Không biết sẽ ở trong đoạn thời không này bao lâu, nhưng nàng muốn dùng hết tất cả biện pháp để bản thân trở nên cường đại hơn, cường đại đến độ đủ để bảo đảm nàng cùng mẫu thân được sống yên bình.
Uyển Nhi có một vị sư huynh tốt, lại được sư phụ tốt bảo bọc, thật an tâm.
Tiết Tiệp dư thu nhận được một đứa đồ nhi tốt, rất hài lòng.
Võ Hoàng hậu liền không có được tâm tình tốt đẹp như các nàng, nàng ấy bị màn thu nhận đồ đệ của Tiết Tiệp dư chọc tức điên cái mũi.
Lại nghĩ tới vừa rồi mình từng khuyên Tiết Tiệp dư thu nhận Uyển Nhi – một tên đồ đệ có tư chất rất tốt, Võ Hoàng hậu lại càng cảm thấy nhất định lúc đó đầu óc nàng có vấn đề!
Cái này không tính là gậy ông đập lưng ông chứ?
Thế là Võ Hậu mặt lạnh liếc nhìn Uyển Nhi, hừ lạnh hai tiếng.
Tiểu nha đầu, xem như ngươi giỏi! Ngươi cho rằng như vậy bản cung liền không thể làm gì được ngươi?
Đại Đường hậu cung này, vẫn là bản cung làm chủ nha!
"Thượng nhân thu được một đồ nhi tốt a!" – Võ Hoàng hậu rét lạnh nói.
Uyển Nhi nghe nàng ấy nói đến chữ "tốt", quả từ là nghiến răng bay ra, tựa như nàng ấy đang kẹp mình giữa hai hàm răng, tuỳ ý cắn, nghiền nát, trên lưng lạnh lẽo toát ra hàn khí.
Uyển Nhi có một loại dự cảm "Võ Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy".
Tiết Tiệp dư thì lại như đang cười mà không cười nhìn Võ Hoàng hậu, giống như Võ Hoàng hậu từng nhìn mình vậy, để cho nàng ta thấy bà bà đang rất cao hứng: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương!"
Võ Hoàng hậu nghe cảm tạ xong, hàm răng cảm thấy ngứa ngáy, ha ha gượng cười hai tiếng, quả thực cảm thấy trước đó mình không khác một kẻ ngu.
Bất quá, buồn bực chính là buồn bực, khí chất của Võ Hoàng hậu cũng không vì thế mà kém đi, liền giương cằm lên nói: "Chuyện đã như thế này cũng nên chúc mừng.
Đợi sau khi bản cung trở về sẽ cùng bệ hạ đem tới một phần hạ lễ cho thượng nhân."
Tiết Tiệp dư mỉm cười: "Nhờ ân điển của bệ hạ mà chuyện ăn mặc của lão thân chẳng thiếu thứ gì.
Nếu có tâm ý, xin mời Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương đưa một phần lễ vật tới cho vị tân tiểu sư muội này thì hơn!"
"Tự nhiên sẽ có phần hậu lễ thoả đáng!" – Võ Hoàng hậu cười đến độ thực sự không còn gọi là cười nữa.
Uyển Nhi co rúm cổ lại, ước gì Võ Hoàng hậu đừng ban cho mình phần "hậu lễ" thoả đáng kia!
Tiết Tiệp dư không muốn để Võ Hoàng hậu hù doạ đồ nhi ngoan của mình, liền mở miệng mời Võ Hoàng hậu mau chóng di giá đi.
Võ Hoàng hậu biết bà bà đang đuổi khách.
Không còn sớm nữa, quả thực cần phải trở về rồi.
Xem như ra về như thế, nhưng Võ Hoàng hậu thực sự rất không cam tâm.
Võ Hoàng hậu hừ hừ cười lạnh: "Thượng nhân nói đúng lắm, bản cung nên trở về phụng dưỡng bệ hạ dùng thuốc."
Có quỷ mới tin ngươi sẽ làm ra loại hành động quan tâm, ôn nhu như vậy!
Tiết Tiệp dư khẽ nhếch miệng, lười nhác