"Sao không tới báo sớm?" - Trên mặt Võ Hoàng hậu rõ ràng đang giao thoa giữ tức giận cùng hối hận.
"A?" - Triệu Ưng trố mắt há to miệng.
Ngay sau đó hắn liền tranh thủ ngậm miệng lại.
Triệu Ưng nào dám nói thêm "Thiên hậu ngài cũng không nói chuyện này cần phải tranh thủ thời gian bẩm báo a"?
Liền biết bao nhiêu dùng bấy nhiêu, học theo dáng vẻ trước đó của Khưu Thần Tích, quỳ trên mặt đất một cái "bịch", dập đầu một tiếng đập rất lớn: "Là lão nô hồ đồ, thỉnh Thiên hậu nương nương trị tội!"
Võ Hoàng hậu đang ôm một bụng nộ khí, bị hắn quấy như thế, nộ khí lại càng hoá thành im lặng.
"Đứng lên đi!" - Võ Hoàng hậu trợn mắt nhìn Triệu Ưng một cái.
Triệu Ưng thông minh bò lên, hóp lưng lại tựa như con mèo đang đợi chỉ thị từ Võ Hoàng hậu.
"Thu xếp ổn thoả cho nàng chưa?"
Triệu Ưng tranh thủ thời gian "ầy" một tiếng: "Vĩnh Phúc đã đem Thượng Quan nương tử dàn xếp tại gian phòng tầm thường nhất trong tiểu thất góc đông nam...!Tuyệt đối sẽ không có người phát hiện!"
Võ Hoàng hậu có chút nhíu mày, cũng không có ý tranh luận thêm.
"Thương thế của nàng thế nào?" - Võ Hoàng hậu lại hỏi.
Là "nàng" chứ không phải "Thượng Quan nương tử", lại không phải "Uyển Nhi", Triệu Ưng nghĩ kỹ hiểu được ý của Võ Hoàng hậu, âm thầm cân nhắc chắc có thể Võ Hoàng hậu đề phòng tai vách mạch rừng (dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra) cho nên không biểu thị ý thân cận a? Hay là cả hai đều không phải.
Hắn vội vàng đáp: "Lão nô đã đưa thuốc trị thương!"
Võ Hoàng hậu khẽ gật đầu: "Cho nàng ăn uống hợp khẩu vị, ăn mặc sạch sẽ đi...!Chớ doạ nàng."
Triệu Ưng ra sức gật đầu, nhanh như chớp chạy ra ngoài sắp xếp.
Mở to mắt nhìn, đại điện lớn như vậy, liền chỉ còn lại một mình Võ Hoàng hậu.
Nàng cũng không còn cách nào an lòng đứng trên chỗ cao, lại đi xuống, sau khi bước mấy bước liền đột nhiên dừng lại.
"Thiên hậu cẩn thận!" - Âm thanh quen thuộc đó chợt vang lên bên tai.
Lần đó chính là lần nàng tức giận, ném vỡ chén ngọc, vật nhỏ kia sợ nàng dẫm chân lên mảnh vỡ bị thương, đã kinh hô hét lên.
Khi đó, vật nhỏ kia còn không tự chủ chạy đến che chắn trước thân nàng, ngăn cản nàng.
Thế nhưng lần này...
Võ Hoàng hậu bỗng nhiên mở to mắt.
Trước mắt, đương nhiên chỉ có một mảng đại điện trống rỗng.
Hình ảnh quen thuộc kia không xoá được đã ngày càng trở thành thiến ảnh (bóng hình xinh đẹp) thuần thục trong lòng.
Trong nội tâm vắng vẻ.
Giống như đang tự hờn dỗi chính mình, Võ Hoàng hậu nâng chân lên, đế giày giẫm lên một miếng ngọc vỡ trên thềm.
Vật cứng cách một lớp đế giày nhưng vẫn đủ để cấn vào chân Võ Hoàng hậu.
Mà đôi mắt nàng, lại nhìn chằm chằm lên vệt máu của Uyển Nhi còn lưu lại trên mặt đất.
Bỗng nhiên dùng sức trên bàn chân, tựa như đang tự mình phân cao thấp với chính mình, nàng đạp mạnh xuống miếng ngọc vỡ ——
Một dòng ý thức đau nhức hiện tới, Võ Hoàng hậu chưa từng trải qua loại cảm giác "đau nhức" này chợt nhíu mày.
Loại đau nhức này, nhất định sẽ không đau hơn cơn đau trên trán của vật nhỏ kia a?
Làm sao lại...!
Ngón tay phải của Võ Hoàng hậu dùng khí lực cực lớn nắm chặt lại, đầu móng tay tựa như muốn đâm thủng da thịt bên trong.
Một chuỗi bất lực mãnh liệt, cảm giác vô vị cuồn cuộn đi lên, làm cho nàng sinh lòng phiền muộn chí cực.
Võ Hoàng hậu đột nhiên giơ chân, nàng đá mảnh vỡ miếng ngọc vừa cấn chân nàng bay ra ngoài ——
Ngọc vỡ bay ra, đâm vào cột lớn trong đại điện, đâm đến vỡ nát.
Đúng lúc này Sài Vân đang nhanh chân đi tới, lúc tiến vào đại điện vừa kịp nghe được tiếng vỡ nát, quả thực kinh hãi, liền cuống quít chạy tới.
Đến khi nhìn thấy quang cảnh trong đại điện, nội tâm Sài Vân chấn động.
"Thiên hậu..." - Sài Vân cúi người hành lễ.
Lúc này Võ Hoàng hậu đã hồi phục bộ dáng như cũ, cho dù nàng không đứng trên chỗ cao nhất trong đại điện nhưng vẫn toát lên sự âm u tĩnh mịch, trang nghiêm vô cùng, không cho phép bất luận kẻ nào khinh thường sự cao quý tồn tại.
"Bên kia như thế nào rồi?" - Võ Hoàng hậu hỏi Sài Vân.
"Bệ hạ đã biết, hiện tại hẳn là đang trên đường đến Thừa Khánh Điện, xin Thiên hậu sớm chuẩn bị." - Sài Vân nói.
"Bản cung đã sớm chuẩn bị xong." - Võ Hoàng hậu cười lạnh.
Sài Vân cảm thấy nàng tựa như có chỗ nào đó không thích hợp, dù sao chuyện này cũng là chuyện đáng để kinh sợ.
"Là...!nghe nói lúc đó Từ Tiệp dư cũng đang hầu tật bên trong Tử Thần Điện." - Sài Vân nghĩ kỹ, chú ý phản ứng của Thiên hậu: "Không biết nàng ta có theo tới...!hay không."
Võ Hoàng hậu hừ, cười một tiếng: "Tuỳ nàng!"
Vừa dứt lời, bên ngoài Thừa Khánh Điện đã truyền tới vô số âm thanh hỗn tạp.
Hoàng đế được Từ Tiệp dư đỡ phía trước, hai bước liền vọt thẳng vào trong chính điện.
Ánh mắt của Võ Hoàng hậu đứng yên, theo sát phía sau lưng La Đại Phú, chớp mắt một cái liền dời đi.
Lão thái giám già này, lúc nên nói thì lại giả câm giả điếc, nói mình không có ác ý, ai mà tin cho được?
Không vội, từng bước từng bước, từ từ sẽ đến...
Võ Hoàng hậu nhếch miệng kéo theo một vòng tàn nhẫn.
Hoàng đế nghe được tin tức liên quan tới Thái tử Lý Hiền liền chân không chạm đất vọt thẳng tới Thừa Khánh Điện.
Hắn tưởng Võ Hoàng hậu sẽ như thường ngày, nếu như không phải, sẽ thấm thỏm thận trọng ra đón, tốt xấu gì cũng sẽ nhìn sắc mặt hắn nói chuyện.
Nhưng ai có ngờ, lúc này ngay cả ý tứ cung nghênh hắn, Võ Hoàng hậu cũng không có, thậm chí nàng còn đứng nguyên trong đại điện, một chút cũng không động.
Nữ tử quen thuộc trước mắt đột nhiên không hề giống với người mà Hoàng đế từng quen biết, hắn há to miệng, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Võ Hoàng hậu cũng không vội hoảng hốt, chỉ cười như không cười nhìn Hoàng đế.
Thân thể Hoàng đế yếu đuối, cứ thế đứng thẳng đối mặt với nàng, thân thể hư nhược của hắn cố gượng không chịu nổi, trong đầu cảm giác choáng váng lại tới.
Hắn dùng sức nhắm hai mắt lại, đứng vững thân thể, không để cảm giác trời đất quay cuồng nuốt chửng chính mình.
"Thái tử ở đâu?" - Thanh âm Hoàng đế nghiêm túc hỏi.
"Thái tử?" - Võ Hoàng hậu thờ ơ nhíu mày: "Ý bệ hạ là đang nói tới kẻ nguyền rủa quân phụ, ngỗ nghịch mẫu hậu, tổn hại nhân luân, nghiệp chướng bất hiếu bất kính đó sao?" - Võ Hoàng hậu cười muốn châm chọc.
Hình dung kết cục của hết người này đến người khác, làm cho Hoàng đế lảo đảo mấy cái, môi hắn run lên, đáy mắt rốt cuộc cũng hiện ra vẻ bất lực, hoảng sợ.
"Ngươi, ngươi đem Hiền nhi thế nào?" - Thanh âm Hoàng đế run rẩy.
Trong tâm Võ Hoàng hậu lạnh lùng "à" lên một tiếng, có một loại cảm giác đau buồn không đáng có.
Bất quá, vẻ ôn hoà ngoài mặt đã bị xét rách ra, liền cũng không cần hối tiếc mà tự thương hại nữa.
Có khi nào nàng trở thành một người thiện ý, đa sầu đa cảm đâu?
Võ Hoàng hậu cười một cái tự giễu, đôi mắt nhìn thẳng Hoàng đế: "Đáng lẽ bệ hạ nên hỏi rằng, hắn đem ta thành thế nào rồi mới phải a?"
Nàng dùng từ chính là "ta", chứ không phải "bản cung".
Nếu đã phá vỡ ranh giới thắm thiết miễn cưỡng với Hoàng đế,