Hoàng đế bị khí cấp công tâm (cảm xúc bị kích động tấn công vào tim, dẫn đến đột ngột ngất xỉu), đột nhiên hôn mê.
Bởi vì sớm đã có phòng bị, Võ Hoàng hậu không lấy làm bối rối.
Võ Hoàng hậu liền hạ lệnh sắp xếp đâu vào đấy, đưa Hoàng đế bình an trở về Tử Thần Điện, thái y cũng được mời đến, bắt mạch, dùng thuốc.
Hoàng đế từ trong hôn mê, sau khi được chữa trị cũng chỉ thanh tỉnh lại một chút, sau đó uống thuốc thái y kê đơn liền nhanh chóng mơ màng ngủ thiếp đi.
Đợi khi Tử Thần Điện an ổn xong, Võ Hoàng hậu liền không chờ thêm nữa.
Nàng dặn dò tượng trưng một hồi với đám tuỳ tùng bên trong Tử Thần Điện liền lấy cớ còn có tấu chương cần phê duyệt, liền nhanh chóng rời đi.
Vừa rời đi không lâu, Từ Tiệp dư cũng liền đuổi theo tới.
"Ngươi lại theo ta làm cái gì?" - Võ Hoàng hậu ghét bỏ nói.
Lại, nhắc tới cả lần trước Từ Tiệp dư đuổi tới Thừa Khánh Điện kia.
Từ Tiệp dư hiểu được.
A! Nếu không phải vì lo lắng quá mức cho người kia, ai lại vui lòng đuổi theo nhìn sắc mặt Võ Hậu nàng a!
Từ Tiệp dư hừ hừ trong mũi, ngạo khí nhấc cằm lên, biểu thị bản thân mình cũng chán ghét Võ Hoàng hậu không kém~
"Có chuyện gì, mau nói!" - Võ Hoàng hậu hối thúc Từ Tiệp dư, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Từ Tiệp dư âm thầm cắn chặt răng...!nhịn!
"Ngươi đem Uyển Nhi thế nào rồi?" - Từ Tiệp dư nói thẳng, trực tiếp vào vấn đề.
Uyển Nhi lại dễ để cho ngươi gọi thế sao?
Trong tâm Võ Hoàng hậu liền không thoải mái.
"Chuyện này cần ngươi quản sao?" - Võ Hoàng hậu ngạo nghễ nói.
"Ta quản không được, ngươi còn hỏi nữa?" - Từ Tiệp dư nhường một bước, hiểu rất rõ tình thế "qua sông phải luỵ đò"*
(*nguyên gốc là câu人在矮檐下, 不得不低头 - hoặc cách viết khác在人矮檐下,怎敢不低头: Tại nhân nụy/ải diêm hạ, chẩm cảm bất đê đầu; chỉ tình huống bị người khác khống chế).
"Ngươi hỏi, bản cung sẽ nói cho ngươi biết sao?" - Võ Hoàng hậu cũng hất cằm lên, càng thể hiện sự kiêu ngạo của nàng.
Từ Tiệp dư bị nàng chẹn họng đúng lúc, khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng Võ Hoàng hậu bị một tia kiên nhẫn còn sót lại chà sát, vung tay lên tựa như đuổi ruồi về phía Từ Tiệp dư: "Bản cung còn có chuyện quan trọng, đừng cản đường."
Từ Tiệp dư bị ép ra sức bướng bỉnh, nhưng vẫn không chịu buông tha, nhường đường.
Võ Hoàng hậu thấy bộ dạng trâu bò, tính tình kỳ quái của Từ Tiệp dư liền không khỏi nhíu mày.
Từ Tiệp dư lại không thèm đếm xỉa đến Võ Hoàng hậu, bỗng dưng xích lại gần nàng, dùng giọng điệu đủ chỉ hai người các nàng nghe thấy, nói: "Ngươi hại nàng bị thương, còn muốn làm nàng thêm thương tâm hay sao?"
Võ Hoàng hậu nghe xong, hai mắt nhắm lại, mang theo hai luồng nguy hiểm sáng chói.
Từ Tiệp dư không sợ, còn nói: "Đời trước ngươi đã có lỗi với nàng, đời nàng lại còn muốn làm hại nàng hay sao?"
Võ Hoàng hậu biến sắc, giọng khàn khàn nói: "Ngươi lại nói hươu nói vượn, có tin là bản cung đem ngươi đưa vào am xuất gia hay không?"
Từ Tiệp dư không hề bị lay động, không quan trọng cười một tiếng: "Dù sao sớm muộn cũng phải đi thôi!"
Võ Hoàng hậu yên lặng.
Một ngày nào đó, Hoàng đế gặp đại sự, nếu phi tần không có nhi tử đều phải xuất gia tu hành đến cuối đời.
Lời Từ Tiệp dư nói quả không sai.
Nghĩ đến kết cục tương lai của Từ Tiệp dư, mi tâm Võ Hoàng hậu hơi động, ánh mắt liền nhìn sang người bên cạnh, ngũ quan thật sự có nét giống với người đã cưỡi hạc đi tây phương kia, tàn nhẫn không nói nên lời.
Võ Hoàng hậu chậm rãi thở ra một hơi, thần sắc đã bình thản lại.
Hai mắt nàng nhìn về phía trước không biết đang nhìn thứ gì, thanh âm không mang theo bất kì cảm xúc nào, nói: "Uyển Nhi không phải nàng...!Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ cho bản cung."
Dứt lời, Võ Hoàng hậu mặc kệ Từ Tiệp dư có phản ứng ra sau, thẳng tiến rời đi.
Bên ngoài Thừa Khánh Điện.
Khưu Thần Tích sớm đã chờ ở nơi đó, bộ dáng không thể chờ thêm nữa, dáng vẻ kích động.
Võ Hoàng hậu âm thầm nhíu mày: Dạng người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, sẽ không thể mưu lợi bất chính, kẻ đó thực sự không phải quân tử...!Thế nhưng dưới mắt của tòng quyền, dạng này lại khá hữu dụng.
Xưa nay nàng luôn thiết thực, chỉ cần nghĩ thoáng qua trong đầu một lần liền gác lại sang một bên.
Đồng thời từ lúc nhìn thấy Khưu Thần Tích, Võ Hoàng hậu cũng nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúc đang đợi hồi báo.
Triệu Vĩnh Phúc được nàng cố ý an bài đến bên cạnh Uyển Nhi, một phần cũng là vì Triệu Vĩnh Phúc cơ trí lại thông minh, còn là con nuôi của Triệu Ưng, trong Thừa Khánh Điện không người nào dám khinh thị hắn, người ngoài Thừa Khánh Điện nếu muốn làm khó hắn cũng phải suy trước tính sau phân lượng của hắn.
Có một người như vậy ở cạnh bảo hộ Uyển Nhi, nếu như thật sự có biến cố gì, Uyển Nhi cũng không trở thành kẻ tứ cố vô thân.
Cho nên, là tin tức từ phía Uyển Nhi sao?
Bước chân của Võ Hoàng hậu không nhịn được, hướng về phía Triệu Vĩnh Phúc đi tới, chỉ trong chốc lát nàng đành miễn cưỡng dừng lại.
Tổ chim bị phá rồi, liệu trứng chim có còn nguyên vẹn hay không? Nếu như đại cục không thành, lấy thân phận tồn tại nho nhỏ của Uyển Nhi, muốn sống yên ổn toàn mạng cũng là việc khó.
Cho nên, trước hết phải tạm thời bỏ qua bên này, cố lấy một bên khác trước vậy!
Trong lòng Võ Hoàng hậu tự nhủ.
Thế là nàng quay đầu hướng về phía Khưu Thần Tích, âm thầm tự nhủ: Mặc dù Lý Hiền đã phục, bên ngoài còn lại đám đại thần bảo thủ, thậm chí bao gồm mấy tên nhân vật cấp bậc tể tướng.
Nếu không thể dàn xếp lại, cuối cùng sẽ không vững a!
Nhưng mà, vô luận lấy lý do gì khuyên mình, Võ Hoàng hậu cũng không phải người hồ đồ, lý trí của nàng đã sớm làm nàng thanh tỉnh nhận thức một chuyện, một sự kiện cho dù có trốn cũng không tránh đc sự tình tàn khốc ——
Giữa Uyển Nhi cùng quyền lực, nàng lựa chọn cái sau.
Không ai biết nội tâm Võ Hoàng hậu đang gợn sóng, nhìn bề ngoài nàng vĩnh viễn là vị Thiên hậu nương nương cao cao tại thượng, bày mưu lập kế, nắm trong tay sinh tử vô số người cùng với chặng đường phía trước.
Giờ phút này, dựa vào tôn vị cùng tư thái trên người, nàng từ trên cao nhìn xuống xem Khưu Thần Tích.
Vóc dáng Khưu Thần Tích lại cao hơn, võ công mạnh hơn, tâm cơ lại sâu, lúc này hắn cũng đang hướng về phía nàng, bái phục thật sâu xuống dưới.
"Hồi bẩm thiên hậu, chúng thần phụng ý chỉ thiên hậu khiển trách Thái tử.
Thái tử tự biết tội nặng, ý đồ cắn lưỡi tự vận, bị chúng thần kịp thời cứu chữa, chờ thỉnh ý chỉ của thiên hậu!" - Khưu Thần Tích nói.
Cắn lưỡi tự vận...
Võ Hoàng hậu hơi híp mắt lại.
Thủ đoạn trong cung, bất quá nàng rõ ràng nhất, đến tột cùng, Thái tử có phải thật sự cắn lưỡi hay là bị Khưu Thần Tích động tay động chân, đều có thể nghĩ tới.
Như vậy, Thái tử sẽ không vu cáo lung tung, lại sẽ càng không thể nói hươu nói vượn.
Ngược lại, Khưu Thần Tích cũng sẽ xử trí.
Võ Hoàng hậu gật đầu rất khẽ: "Đưa về Đông Cung điều dưỡng đi."
Khưu Thần Tích vội vàng xưng "dạ".
Trước đó chiếu thư phế Thái tử chưa được ban xuống, bất luận phát sinh chuyện gì, Thái tử cuối cùng vẫn là Thái tử.
Khưu Thần Tích rất thông minh, không khỏi đến việc chiếu thư phế Thái tử khi nào ban xuống, đây không phải là chuyện mà cấp bậc của hắn nên hỏi.
Hắn biết rõ vai trò của mình, thật ra bản thân không khác nào một thanh khoái đao (đao sắc) trong tay Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Triệu Vĩnh Phúc: "Đợi sau khi Thái tử trở về Đông Cung, ngươi thay mặt bản cung ban thưởng hai quyển sách «Hiếu Kinh» cùng «Thiếu Dương Chính Phạm» cho hắn, để hắn từ từ học tập."
Triệu Vĩnh Phúc tranh thủ đáp lời, thầm nghĩ Thiên hậu nương nương ngài cũng không thèm hỏi thăm Thượng Quan nương tử một chút hay sao?
Khưu Thần Tích nghe vậy trong nội tâm càng thêm nghiêm nghị: Đây là tạm thời làm ổn định dư luận trên phương diện văn chương đây mà! Ban thưởng hai quyển sách này cho Thái tử, không phải ý muốn nói cho người bên ngoài biết, Thái tử phải