Nước mắt của Uyển Nhi đã hoá thành một chuỗi hạt châu, từng hạt từng hạt rơi xuống.
Võ Hoàng hậu bị nước mắt của nàng đập trúng, thần kinh trên tay liền giật giật, nội tâm cũng giật giật dữ dội —— Loại thời điểm này, nếu Võ Hoàng hậu tiếp tục không làm gì, nếu vẫn để tuỳ ý vật nhỏ này khóc như thế, có phải...!có phải không còn là con người không đây?
Sau khi giãy dụa quyết liệt, nội tâm Võ Hoàng hậu đã quyết định chọn làm người!
Nàng nâng mu bàn tay lên, lúc chạm đến mí mắt đang đóng chặt của Uyển Nhi, vẩy qua một cái, cái tay kia bỗng dưng dừng lại nửa đường.
Lê hoa đái vũ, sở sở động nhân...!(nước mắt như mưa, quyến rũ động lòng người)
Bộ dáng của vật nhỏ khóc lên so với điệu bộ lanh mồm lanh miệng ngày thường thật quá câu dẫn nhân tâm.
Đương nhiên là bình thường nàng cũng rất đáng yêu, tỉ như những lúc chững chạc hầu hạ đàng hoàng, tỉ như luyện chữ đâu ra đấy, lại tỉ như những lúc trích dẫn điển tích biện luận...
Võ Hoàng hậu híp híp đôi mắt.
Không phải làm cho người kia cảm thấy loại "híp mắt" này đáng sợ, mà chính là vì cảm thấy hứng thú nên mới "híp mắt".
Nàng thực sự cảm thấy thời điểm Uyển Nhi khóc càng làm cho người ta muốn bắt nạt.
May thay, bộ dáng làm cho người khác yêu yêu này chỉ có một mình một người nhìn thấy.
Nghĩ vậy tâm tình Võ Hoàng hậu đột nhiên cực kỳ tốt lên.
Đại khái nàng cũng quên luôn trước đó mấy hơi, cảm giác "không phải người" kia sâu đậm đến cỡ nào rồi.
Đường đường là Thiên hậu nương nương sao lại không phải là người chứ?
Coi như không phải người thì cũng chính là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm a!
"Đường đường là Thiên hậu nương nương" liền thu hồi bàn tay đang dừng lại giữa không trung, không khỏi đặt ngón tay lên đôi môi.
Cái này dĩ nhiên không phải đang chê cười Uyển Nhi khóc nhè "không đâu", mà là...!Dù sao đi nữa Võ Hoàng hậu muốn đặt ở chỗ đó, liền đặt vậy thôi.
Tất nhiên Võ Hoàng hậu sẽ không thừa nhận mới vừa rồi lúc nhìn thấy nước mắt đọng lại trên hàng mi của Uyển Nhi, trên môi của nàng có một loại cảm giác ngứa ngứa không hiểu thấu.
Có lẽ, ngón tay cọ phải hàng mi, sinh ra loại cảm giác này cũng chưa biết chừng.
Uyển Nhi không ngờ bản thân mình sẽ khóc, lại còn khóc trước mặt "người chán ghét" là Võ Hoàng hậu.
Đây coi là cái gì?
Quá mất mặt!
Trong lòng Uyển Nhi tự khinh bỉ mình cực kỳ, thế nhưng, hạt châu mất đi khống chế của nàng, nàng càng không muốn, không cho phép khóc, nó lại càng đổ ào ào kịch liệt.
Hết lần này đến lần khác, trước mắt kẻ đầu sỏ này, còn biểu lộ nghiền ngẫm vuốt khoé miệng, cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng khóc!
Trong đáy lòng Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, cảm thấy mình trở thành một món đồ chơi cực kỳ buồn cười!
Cũng không biết khí lực ở đâu xông tới, bỗng nhiên Uyển Nhi nàng hất một cánh tay đang nắm chặt mình của Võ Hoàng hậu.
Cười nhạo ta!
Ta rất hài hước sao?
Còn không phải bởi vì ngươi...
Uyển Nhi chán nản.
Đột nhiên Võ Hoàng hậu bị người trước mắt dùng sức hất tay ra, liền bị giật mình bừng tỉnh, lúc này mới ý thức mình đã nhìn vật nhỏ này khóc quá nhập thần rồi.
Thật không phải người mà!
Trong lòng Võ Hoàng hậu tự phỉ nhổ chính mình.
Khó có được cơ hội Võ Hoàng hậu tốt tính, không trách cứ hành động phạm thượng hất tay mình ra của Uyển Nhi —— Ai có thể vừa thẹn vừa giận, để rơi bao nhiêu hạt châu xinh đẹp, tâm địa lại cứng rắn như vật nhỏ đây chứ?
Từ trước đến nay Võ Hoàng hậu bá đạo ương ngạnh, nàng có thể nhẫn nại bỏ qua việc Uyển Nhi tức giật, bỏ tay nàng, nhưng lại không cho phép Uyển Nhi thoát khỏi khống chế của mình.
Cánh tay bị hất đang mở ra, liền thẳng thừng vòng qua trước người Uyển Nhi, chụp lấy bả vai của Uyển Nhi, đem thân thể mảnh khảnh của Uyển Nhi khép vào trong ngực mình.
Đột nhiên Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu ôm vào trong ngực, hô hấp bị doạ đến ngưng trệ.
Nàng không thể ngờ tới, Võ Hoàng hậu vậy mà lại...!ôm nàng?
Uyển Nhi còn tưởng rằng, cánh tay bị mình ném ra sẽ hung hăng vung mạnh trở về muốn đánh mình, sẽ trừng trị mình tội phạm thượng!
Thời gian tựa như ngừng lại, trước mắt Uyển Nhi đều bị kinh hoảng quên hết.
Đâu chỉ có nước mắt ngừng rơi?
Còn có hô hấp, còn có trái tim đang cố đập trong ngực, còn có cả năng lực tư duy của Uyển Nhi.
Vậy mà nàng ấy...!nàng ấy lại ôm ta!
Không biết qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt.
Uyển Nhi thoáng tìm lại một chút tư duy, trong đầu mất hết tiền đồ, chỉ tràn ngập một ý niệm duy nhất.
Thật sự là không cứu nổi!
Tổn thương chính mình là nàng ấy!
Nhìn mình thành trò cười cũng chính là nàng ấy!
Lúc này, người dỗ dành ôm mình cũng lại là nàng ấy!
Nước mắt đang đình trệ một lần nữa dâng lên.
Nhưng mà, lại nghe thấy tiếng thở dài sâu kín của Võ Hoàng hậu cùng một tiếng nói kia: "Sau khi Thái Bình trưởng thành, bản cung cũng không dỗ dành nàng ấy như thế nữa." Nước mắt Uyển Nhi lại lần nữa tập trung tới cực điểm, sau cùng tràn qua đê, đổ ập xuống.
Nước mắt giàn giụa tuôn trào, con đê bị đánh tan.
Uyển Nhi cũng không để hai hàng nước mắt dổ rào rào rơi như trước đó, lần này biến thành ức chế, khóc lớn lên.
Thậm chí nàng còn thoả thích đem hết khuôn mặt chôn giữa đầu vai Võ Hoàng hậu, bị loại mùi thơm ngào ngạt hương khí bao quanh, cái gì nàng cũng không muốn quản nữa, chỉ muốn khóc một trận thoả thích.
Cái gọi là "thép luyện thành cương cũng phải hoá mềm", chính là tiểu nhân nhi này lại dựa vào ngực mình khóc rống lên, ý chí Võ Hoàng hậu tự nhận kiên cường đến mấy cũng cấp tốc nhượng bộ, hoá thành mềm mại tựa như một vũng xuân thuỷ.
Võ Hoàng hậu rất tự nhiên, vòng một cánh tay qua vai Uyển Nhi, một cánh tay khác cũng không nỡ trấn an đôi môi đang ngứa của mình, cho nên rất đương nhiên vòng tay qua eo Uyển Nhi.
Đương nhiên là lúc Võ Hoàng hậu đem toàn bộ thân thể Uyển Nhi tiến vào trong ngực mình, nàng không khỏi phát ra một tiếng u thán —— Cảm giác này, thật quá tươi đẹp!
Sớm biết như thế, đã sớm ôm thành như thế!
Võ Hoàng hậu hối hận: Sao lại "lạc hậu" như vậy a?
Người trong ngực đã khóc thành cái gì, vậy mà nàng có loại ý nghĩ này, đương nhiên rất vô nhân đạo nha.
Dù sao Võ Hoàng hậu cũng từng làm mẫu thân, lập tức dừng lại loại ý nghĩ kiều diễm "không phải người" này.
Thôi nha, thôi nha, cũng chỉ là một tiểu nữ hài đang khóc thít thít, dù sao Võ Hậu nàng cũng biết đối phó thế nào.
Thế là Võ Hoàng hậu từ bỏ ý định tiếp tục vòng tay qua eo Uyển Nhi, tiếp tục kéo vai Uyển Nhi, mặc cho nàng đem hết nước mắt nước mũi cọ hết trên vai mình, một tay khác thì băn khoăn di chuyển lên trên, đặt trên lưng Uyển Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ từng chút từng chút một.
Vỗ vỗ một hồi, cũng thay đổi tư vị —— Cái tay kia của Võ Hoàng hậu vô thức đổi từ vỗ nhè nhẹ sang vừa vỗ vừa vuốt.
Lúc đầu chỉ là ngẫu nhiên vừa vỗ vừa vuốt một hai lần, về sau triệt để thay đổi: Vỗ vỗ là cái gì? Căn bản không nên tồn tại!
Thế là tay Võ Hoàng hậu cứ như thế, đặt trên lưng Uyển Nhi, ở giữa lưng nàng, vuốt ve lên xuống.
Vỗ vỗ quá mức, không phải dáng vẻ đối đãi với nữ hài tử chứ?
Nhẹ nhàng vuốt như vầy mới gọi là phương thức chính xác đối đãi với nữ hài tử a.
Võ Hoàng hậu tự mình giải thích trong lòng.
Lúc này Uyển Nhi đã sớm sinh ra cảm giác dị dạng.
Nếu