Bên ngoài tiểu thất có tiếng bước chân, kỳ thật đã sớm kinh động tới Uyển Nhi.
Nàng lúc này, nói là con chim sợ cành cong cũng không quá đáng.
Trước đó tại Thừa Khánh Điện, đột nhiên bị Võ Hoàng hậu tổn thương tựa như một cơn ác mộng xoay quanh đầu óc Uyển Nhi.
Cho dù lý trí của nàng nói với nàng "khả năng" xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có cách nào làm phai mờ sự việc chân thực đã từng phát sinh như thế.
Nguy cơ tứ phía, thật sự rõ ràng.
Đây chính kết luận tình huống ở phía Uyển Nhi.
Mà trong đó, Võ Hoàng hậu đóng vai nhân vật thế nào?
Võ Hoàng hậu không thể nghi ngờ, cái tay kia mở đầu hết thảy những thứ này lại làm Uyển Nhi trở thành người khổ sở nhất.
Thời điểm tiếng bước chân càng ngày càng gần, mặc dù mặt của Uyển Nhi hướng về phía trong nhưng tinh thần nàng đã sớm cực kỳ căng thẳng.
Nàng phụng dưỡng Võ Hoàng hậu những ngày qua, cũng yêu thích Võ Hoàng hậu những ngày qua, đối với nhất cử nhất động của người, đối với tần suất bước đi của người, nàng đã sớm quen thuộc, nhất là loại khí tức mang theo mùi hương ngọt ngào đặc biệt trên thân kia, càng không thể không quen thuộc hơn nữa.
Nàng ấy rốt cuộc cũng chịu đến thăm nàng?
Đáy mắt Uyển Nhi xông lên hai hàng cay nóng.
Nhưng trong đáy lòng, Uyển Nhi lập tức khiển trách bản thân không có tiền đồ: Đả thương mình là nàng, vậy mà mình lại còn muốn vì nàng mà khóc sao, cái này coi là cái gì chứ?
Thế nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nội tâm của nàng đã khổ sở cộng thêm uỷ khuất, nay còn xen lẫn mấy loại cảm xúc cảm giác không rõ ràng khác, cứ như vậy hỗn độn tại một chỗ, làm cho thâm ý đắng chát trong mắt Uyển Nhi càng thêm sâu.
Thời điểm một người sống trong cô độc chính là lúc tinh thần cực kỳ được ổn định.
Coi như tình trạng của Uyển Nhi là vậy đi.
Nàng nghĩ tới khả năng tại sao Võ Hoàng hậu lại đối xử với mình như thế, nghĩ tới việc Lý Hiền đang tính kế với mình, tính toán với tất cả mọi người, cũng nghĩ tới việc sau khi mình rời khỏi Thừa Khánh Điện, Lý Hiền đã châm ngòi cái gì trước mặt Võ Hoàng hậu.
Kỳ thật, sau khi suy tư tất cả những điều này xong, cũng không khó thu được một cái kết luận "Có thể nàng ấy đang bảo vệ ta, để cho ta tạm thời rời xa nguy hiểm".
Nhưng mà cơn đau nhức thời thời khắc khắc trên trán cứ nhắc nhở Uyển Nhi, trước đó tại Thừa Khánh Điện đã phát sinh chuyện gì ——
Thời điểm Võ Hoàng hậu đem chén ngọc kia ném ra, bất luận nàng ấy có muốn ném trúng Uyển Nhi hay không, hết thảy đều đã sớm định sẵn.
Quả thật, nếu như Võ Hoàng hậu thật sự muốn bảo hộ nàng, cũng không phải không có biện pháp khác.
Thậm chí, nếu trong nội tâm Võ Hoàng hậu thật sự để ý Uyển Nhi, trong mấy ngày Thái tử làm loạn, sinh biến trong cung này hoàn toàn có thể tìm lý do đưa nàng ra ngoài.
Mặc dù trong lòng Uyển Nhi yêu thích, nhưng Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không vì cảm mến người kia mà đứng trước nguy hiểm, lựa chọn trốn tránh.
Nhưng mà, Võ Hoàng hậu lại bắt Uyển Nhi phải tiếp nhận cách thức vô cùng khó khăn: Ngay cả Uyển Nhi cũng bị nàng tính kế.
Nói cách khác, tất cả mọi người, kể cả Hoàng đế, cả Thái tử, cả toàn bộ nội giam, thị nữ trong Thừa Khánh Điện, đương nhiên cũng bao gồm Uyển Nhi như cái đinh không quan trọng, đều nằm trong tất thảy tính toán của Võ Hoàng hậu.
Mà bàn cờ này, chỉ sợ Võ Hoàng hậu đã sớm mưu đồ rõ ràng rồi? Chỉ đợi xem Lý Hiền không an phận, chờ thời làm loạn, bàn cờ lớn này sẽ liền mở ra.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Uyển Nhi bỗng dưng trắng bệch ——
Nàng nghĩ tới Minh Sùng Nghiễm.
Minh Sùng Nghiễm chết là do người khác động thủ, người này có thể gọi là nội giam thân tín bên cạnh Lý Hiền, giống với hiện lực lịch sử mà Uyển Nhi từng quen thuộc kia.
Thế nhưng cái chết của Minh Sùng Nghiễm, có thật sự giống với lý giải trong lịch sử kia không, có thật sự Triệu Đạo Sinh là do Lý Hiền sai khiến không?
Lý Hiền sai khiến, khẳng định không tránh khỏi liên quan, nhưng một người như Minh Sùng Nghiễm lại có thể dễ dàng để người khác giết chết hay sao?
Có thể giữa Minh Sùng Nghiễm và Võ Hoàng hậu phát sinh giao dịch gì chăng?
Võ Hoàng hậu chính là lợi dụng giao dịch này, động thủ với Lý Hiền, từ đó làm cho Lý Hiền cùng phái thần tử bảo thủ trong triều không còn sức chống trả?
Lấy tính mệnh bản thân ra làm một cuộc giao dịch, chuyện này nghe có vẻ không thể.
Mạng cũng mất rồi, còn giao dịch cái gì được nữa?
Nhưng mà Minh Sùng Nghiễm này cũng là một người si dại, rất có khả năng sẽ làm như thế.
Từ lúc Uyển Nhi biết Minh Sùng Nghiễm, mãi cho tới khi hắn báo mộng cho nàng sẽ chết đi, trên người hắn từ đầu đến cuối chỉ dây dưa mãi tên của một người —— A Huệ!
Uyển Nhi chợt trợn tròn mắt: Lúc sinh thời Minh Sùng Nghiễm đối với Từ Hiền phi mong mà không đc, hắn tự biết mình đấu không lại Võ Hoàng hậu.
Như vậy hắn liền lựa chọn chết đi, dạng này đối với Võ Hoàng hậu còn sống mà nói, trong chuyện "tại cùng một chỗ với A Huệ", Minh Sùng Nghiễm liền trở thành kẻ thắng cuộc!
Mà Võ Hoàng hậu, đại khái sẽ mừng rỡ trước cái chết của hắn mà khai trận thảo phạt (đánh dẹp) Lý Hiền a?
Như vậy, Từ Hiền phi đối với Võ Hoàng hậu mà nói, là ý vị thế nào? Chân tình chân ái với Võ Hoàng hậu mà nói, là ý vị như thế nào?
Suy cho cùng, Thượng Quan Uyển Nhi cùng một phần si tâm của Thượng Quan Uyển Nhi này, với Võ Hoàng hậu mà nói, lại có ý vị như thế nào?
Có lẽ, một tấm chân tâm của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng chẳng đáng là gì.
Đối với Võ Hoàng hậu, trong mắt nàng ấy chỉ có chính trị cùng quyền lực, cái gì là chân tâm, cái gì là luyến ái cũng không sánh nổi với quyền lực của nàng, truy cầu quyền lực vô hạn không ngưng.
Thượng Quan Uyển Nhi chẳng qua cũng chỉ được nàng ấy xem như thuận mắt, ngẫu nhiên lúc nhàn hạ đem ra chơi đùa, giải sầu, thời khắc mấu chốt cũng sẽ tồn tại như một quân cờ không quan trọng.
Coi như cố gắng cả đời cho tới lúc sắp chết này, Thượng Quan Uyển Nhi nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành đồng minh chính trị với Võ Hoàng hậu.
Có lẽ, ngay cả đồng minh chính trị cũng không tính nữa...
Uyển Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thật tình nàng thấy mình không một chút đáng giá, liếc mắt nhìn một đời bất lực, làm cho nàng tựa như rơi vào tuyệt vọng bao phủ.
Thân lẫn tâm đều trở nên yếu ớt, làm cho nàng không để ý đến một chuyện —— Võ Hoàng hậu đã đứng sau lưng nàng một lúc lâu, đồng thời cũng đã ngồi xuống bên giường.
"Để bản cung nhìn xem thương thế của ngươi." - Thanh âm Võ Hoàng hậu nhàn nhạt vang lên sau lưng Uyển Nhi.
Chỉ là một thanh âm nhàn nhạt lại tựa như một tiếng sấm đem Uyển Nhi từ trong yên lặng đánh vang bừng tỉnh.
Uyển Nhi lo sợ, nghi hoặc mở mắt, bỗng dưng nhớ tới Võ Hoàng hậu ở ngay sau lưng mình, hơn nữa còn sát lại rất gần, ngồi bên cạnh.
Sao nàng ấy lại có thể dùng âm thanh đạm mạc đó nói ra lời như thế!
Đáy mắt Uyển Nhi lại dâng lên hai hàng nước.
Có phải trong mắt nàng ấy, khi cần thì đém đồ vật vào người, sau đó lại muốn trấn an tựa như trấn an một con sủng vật, đặc biệt xem đó là một chuyện rất đương nhiên hay không?
Trong lòng Uyển Nhi không cam tâm.
Một loại cảm xúc mâu