Kể từ sau đêm không từ mà biệt, trải qua thời gian dài như vậy, Uyển Nhi đã vô số lần muốn biết được tin tức của Võ Hoàng hậu ——
Vô luận là tin tức tốt xấu thế nào, chỉ cần liên quan đến người đó là được.
Bao nhiêu lần Uyển Nhi huyễn tưởng người kia sẽ viết thư cho nàng: Nếu như nàng muốn viết, sẽ không phải không có cách sao? Sẽ không có cách bình yên đưa tới tay của mình sao?
Người kia, nàng ấy là Võ Hoàng hậu nha! Là Võ Tắc Thiên tương lai a!
Hiện tại, rốt cuộc Uyển Nhi nhận được thư của người kia, nhưng lúc này lại có một suy nghĩ quan trọng hơn nảy sinh.
Uyển Nhi cũng có một chút, không dám xem phong thư đó.
Đây xem là cái gì?
"Cận hương tình khiếp"* sao?
*(lâu không trở về quê, đến gần quê lại cảm thấy sợ hãi, lo lắng | trích từ ý thơ Độ Hán giang (Qua sông Hán) của Lý Tần:
Cận hương tình cánh khiếp
Bất cảm vấn lai nhân
Tạm dịch: Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi,
Không dám hỏi người qua đường.)
Lại có cái gì tốt mà phải e sợ?
Thứ mà nàng đối mặt chỉ là phong thư của người kia, cũng không phải là người kia chân chính.
Nội tâm Uyển Nhi cảm thấy mình thật mất mặt, "không có tiền đồ"!!!
Lệnh cho Tống Lệnh Văn lui xuống, Uyển Nhi trở lại tư phòng trong Tĩnh An cung.
Dặn dò thị tỳ xong, Uyển Nhi ngồi một mình nhìn phong thư nằm trên bàn, trong ngực đã gõ trống "đùng đùng đùng".
Thật ra bất quá cái này cũng mới chỉ là vỏ ngoài của phong thư thôi, bên trong kia mới là nội dung tin tức của Võ Hoàng hậu.
Trước đó tại đại môn Tĩnh An cung, thời điểm Uyển Nhi hỏi thăm Tống Lệnh Văn, Triệu Vĩnh Phúc đã kịp thời bẩm báo với Uyển Nhi về thân phận của Tống Lệnh Văn: Thật ra Tống Lệnh Văn chính là thân tín của Võ Hoàng hậu, là do Võ Hoàng hậu một mực an bày ở lại trong kinh để bảo hộ Uyển Nhi.
Uyển Nhi hiểu rõ Võ Hoàng hậu, nàng cũng không tin Tống Lệnh Văn chỉ được Võ Hoàng hậu dặn dò một nhiệm vụ bảo hộ nàng, nhất là thân phận phụ thân của Tống Chi Vấn từng nổi danh trong dòng lịch sử kia.
Nhưng Uyển Nhi cũng vững tin, trong lúc Võ Hoàng hậu bàn giao nhiệm vụ cho Tống Lệnh Văn, "Bảo hộ Thượng Quan Chiêu dung" chính là một trong những nhiệm vụ đó.
Cho nên, Tống Lệnh Văn là người có thể tin tưởng, trong tay hắn có được "thư tín của Thiên hậu", xem ra có thể tin tưởng được.
Đương nhiên, Võ Hoàng hậu chính là Võ Hoàng hậu, mặc dù nàng ấy dùng người tin tưởng mình "không còn nghi ngờ gì" nhưng đồng thời trong tâm nàng ấy tuyệt đối sẽ không hoàn toàn nghĩ như vậy ——
Tỷ như, phong thư nhỏ được niêm phong bên trong phong thư lớn bằng hoả sáp là một chứng cứ rõ ràng.
Uyển Nhi nhìn chằm chằm phần sáp che không khác gì ấn ký nho nhỏ riêng biệt của Võ Hoàng hậu, trái tim bất giác mất tự chủ mà cuồng loạn.
Bên trong nói cái gì?
Có phải lá thư được xếp theo phương thẳng đứng không, hay là thứ gì đó đại biểu cho sự thân mật trong thời đại này?
Liệu lá thư đó có được xếp thành hình thù đặc biệt, được viết lên đầy sự tưởng niệm cùng quyến luyến của Võ Hoàng hậu dành cho mình hay không?
Tay Uyển Nhi run run mở phong thư ra, tâm thức càng run rẩy, bờ môi cũng không ngừng run rẩy.
Dù cho lá thư có được xếp thành hình dạng gì đại biểu cho sự thân mật đi nữa, căn bản cũng không phải theo nàng tưởng tượng.
Đương nhiên lúc đọc xong nội dung trong thư, trái tim Uyển Nhi đã sớm không có chút dị động khác thường nào, sắc mặt nàng cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có chút nhớ nhung, cười lạnh.
Đây vốn chỉ là hy vọng hồi lâu của nàng, tưởng tượng thật lâu của nàng mà thôi.
Phong thư đến từ Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi vốn dĩ cho rằng sẽ chứa đựng bao nhiêu nhu tình mật ý!
A!
Cuối cùng Uyển Nhi cười lạnh thành tiếng.
Xem ra, nàng thật sự đã sai rồi.
Cho tới lúc này, Uyển Nhi đã nghĩ rằng ngay cả khi Võ Hoàng hậu có Từ Huệ trong lòng, ngay cả khi có "những nữ nhân" như Bùi nữ quan, Võ Hoàng hậu lại không kịp chờ đợi, không thể không ly biệt với mình bằng một trận cá - nước thân mật, thì ra nàng ấy không giống như vậy.
Bởi vì không giống, nàng ấy mới có thể hư hư ảo ảo sợ hãi mất đi mình, lặp đi lặp lại nhiều lần muốn thân thể của mình.
Bởi vì không giống, sau khi lỗ mãng nhiều lần xong, nàng ấy mới có thể suy nghĩ chu đáo cho chính mình như thế.
Bởi vì không giống, nàng ấy mới có thể bá đạo chiếm lấy phật châu tuỳ thân của mình, đổi lấy khăn lụa thiếp thân thường ngày của nàng ấy, đeo lên cổ tay mình, lại còn thắt nút hết cái này đến cái khác.
Còn có, an bài rất nhiều những người hầu cũ đến phụng dưỡng mình, sắp xếp thoả đáng thân tín bảo vệ mình...
Cho dù là ai nhìn thấy, cũng thấy rằng mọi thứ Võ Hoàng hậu đang làm chính là thật tình đối xử tốt với mình a?
Trải qua mấy ngày nay, Uyển Nhi đều đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng nội dung của phong thư này, tính toán cái gì đây?
Không có nửa câu nửa lời nhu tình, chứ đừng nói chi là lời tâm tình "một ngày không gặp như là ba năm".
Có, cũng chỉ là tự thuật vô duyên vô cớ, thậm chí mang theo chút ý vị kiêu kiêu ngạo ngạo mà phân phó ——
Uyển Nhi lần nữa cười lạnh một tiếng: Có phải nàng nên cảm thấy vinh hạnh hay không? Ngữ khí trong thư của Võ Hoàng hậu tựa như càng bình đẳng nói chuyện với nàng, nhưng chỉ có mấy phần nhàn nhạt, tự cao tự đại a?
Nếu như là loại "bình đẳng nói chuyện" này được cực kỳ ân sủng ở chỗ Võ Hoàng hậu, như vậy, trong thư Võ Hoàng hậu nói tới "Đế băng, tốc chí Đông đô" (Hoàng đế băng hà, mau chóng đến Đông đô), vậy thì có được tính là vinh hạnh đặc biệt cho Uyển Nhi nàng hay không?
Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không ngờ tới, Võ Hoàng hậu lại viết cho một phong thư nói Hoàng đế băng hà với mình.
Loại đại sự thiên hạ này, vậy mà nàng ấy lại đi nói với mình như thế?
Xem phản ứng trong cung, nhất là cái tên "Vi Đại Lang" được Tống Lệnh Văn gọi trước đó, hắn chính là trưởng tử của Vi Huyền Trinh, chỉ sợ ngay cả Thái tử Lý Hiển cùng hai vị phụ tá đại nhân là Lưu Nhân Quỹ, Bùi Viêm cũng không biết chuyện này!
Bỗng dưng Uyển Nhi siết chặt lá thư trong tay.
Phong thư này gửi đi từ Đông đô, cho tới bây giờ đã là mấy ngày rồi?
Xem như lá thư này được ngựa tốc chiến đưa tới, e rằng tin tức Hoàng đế băng hà đã nhanh chóng truyền về nơi này rồi?
Trừ phi Võ Hoàng hậu lựa chọn bí mật không phát tang (không làm tang ma), nhưng hiển nhiên Võ Hoàng hậu sẽ không có lý do làm như thế, nàng ấy không cần thiết phải dùng loại phương thức không sáng suốt, dễ dây thù chuốc oán cho bản thân như vậy.
Thái tử vô năng, mắt thường đã thấy rõ, còn có thái độ "đói ăn vụng túng làm càn", vô năng, không thể tự khống chế chính mình, càng nói không được.
Như vậy, phong thư này...!là vì cái gì?
Uyển Nhi nắm chặt lá thư trong tay, đột nhiên lắc một cái ——
Nội dung trong bức thư cùng với thời gian đưa thư, rõ ràng chỉ có một đại khả năng, có lẽ cũng là khả năng duy nhất: Võ Hoàng hậu muốn để nàng biết rõ trước khi tin tức truyền về đến Trường An, sau đó sớm rời đi, phòng ngừa khả năng đối mặt với nguy hiểm.
Dù sao, một khi Hoàng đế qua đời, cha từ con hiếu, huynh đệ hoà thuận, đủ loại chân tướng che giấu trước đó, rất có thể có khả năng lọt ra bên ngoài.
Đến lúc đó tâm tư Thái tử, tâm tư công thần, tâm tư hoàng thất, thậm chí bao gồm tâm tư của các vị đại thần trong tương lai...!tất cả đủ loại này sẽ biến đổi liên tục một chỗ, Uyển Nhi ở trong vị trí tịnh thổ này, rất có khả năng sẽ bị công phá.
Thân phận Uyển Nhi quá đặc thù, làm sao biết được sẽ không có người nào muốn lợi dụng nàng...!sống hay chết, mưu tính thứ gì?
Cho nên lúc này, phải cấp tốc rời khỏi kinh thành, lăng