(Trở về quá khứ nhé)
Hoàng hậu là cái gì?
Là chính thê duy nhất của Hoàng đế, là mẫu thân của Thái tử, là "mẫu nghi thiên hạ"...
Nếu như nhất định phải miêu tả thân phận của "Hoàng hậu", có thể dùng một khắc đồng hồ để miêu tả Võ Hoàng hậu, cũng không thể nói hết.
Bất quá, đây chẳng qua là hoàng hậu trong mắt "người khác".
Làm hoàng hậu rốt cuộc có tư vị gì, cũng chí có bản thân người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
Võ Hoàng hậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương nhếch miệng, cố ý làm một cái mặt quỷ ——
Dù sao lúc này không ai ở cạnh phụng dưỡng, cũng không ai nhìn thấy bộ dáng "không trang trọng" này của nàng.
Hoàng hậu nha, là nữ tử mẫu mực khắp thiên hạ, ngồi phải có quy, đứng phải có tướng, nửa chút cũng không được qua loa!
A! Cũng không biết ai là người định ra những quy củ này!
Nữ nhân nhất định phải thể hiện như vậy mới được sao? Sao không thấy bọn hắn quy định nam nhân phải thế này thế nọ nha?
Võ Hoàng hậu lại hướng về phía mình trong gương nhếch miệng: Không cam tâm!
Coi như là đã làm hoàng hậu được hai năm, nàng vẫn không thể không làm việc "không theo quy củ" được.
Nói trắng ra chính là, vẫn còn phải nhìn sắc mặt người khác làm việc.
Tư vị này thật không dễ chịu!
Vả lại, loại tư vị không dễ chịu ày còn sẽ làm bạn với nàng suốt nửa quãng đời còn lại, chỉ cần nàng vẫn làm hoàng hậu ——
Nàng đương nhiên không cho phép mình mất đi tôn vị hoàng hậu.
Có thể xem trong tương lai, nàng sẽ trở thành Thái hậu, có quyền "định ra quy củ cho nữ nhân", nàng cũng sẽ không thể không tuân thủ theo chút quy củ đó.
"A nan (cách gọi thân mật với em bé)...!Nếu con là nam hài thì tốt biết bao a!"
Rất nhiều năm trước, a nương của nàng vô tình nói một câu kia, bỗng dưng nhảy thẳng vào trong đầu của Võ Hoàng hậu.
Lúc đó, phụ thân vừa mới qua đời, mẫu tử bốn người các nàng đều bị huynh đệ thúc bá Võ gia ức hiếp, chỉ sợ không có chỗ dung thân, ngay cả của hồi môn của a nương bọn hắn cũng có ý đồ chiếm đoạt hết.
Nếu không phải a nương kiên cường độ lượng, chỉ sợ các nàng sẽ không còn sau đó nữa.
Khi đó, Võ Hoàng hậu chưa phải là Võ Hoàng hậu, nàng chỉ là một tiểu hài nhi nho nhỏ mà thôi.
Đối với những lời của a nương, kỳ thực nàng cũng có cái hiểu cái không.
Nhưng việc bị thúc bá huynh trưởng ức hiếp thật sự quá rõ ràng, cho nên khi đó nàng cũng sinh ra u oán trong lòng từ những ngày còn nhỏ: Nếu nàng là một nam hài, thì thật tốt biết mấy!
Tựa như, nàng chỉ cần biến thành nam hài, a nương cùng tỷ muội ba người sẽ không bị huynh trưởng thúc bá bắt nạt.
Về sau, tiểu hài nhi nho nhỏ dần dần lớn lên, hiểu biết của nàng cũng nhiều hơn.
Nàng bắt đầu minh bạch: Sở dĩ a nương tiếc nuối nàng không phải nam hài đều là vì chỉ có nam hài mới có thể đường đường chính chính thừa kế gia nghiệp, luật pháp đều tán đồng; còn nữ hài, cho dù nàng có là hài nữ của phụ thân, thừa kế dòng họ của phụ thân, thì tương lai cũng chỉ là "nữ nhi gả ra ngoài, giống như nước đã đổ".
Đã từng có một đoạn thời gian, nàng thật sự áy náy vì chính mình "không phải làm nam hài".
Thậm chí nàng huyễn tưởng rằng, nếu nhi tử của phụ thân không phải nữ nhi, như vậy nàng chính là nhi tử nối dỗi Võ gia, những dị mẫu, ca ca khác sẽ không dám khoa tay múa chân, đối đầu với nàng, các thúc bá cũng sẽ ủng hộ nàng chứ không phải làm nhục cô nhi quả phụ như các nàng.
Loại tâm tư tự trách này, quả thật cũng không dính theo nàng quá lâu, bởi vì nhân sinh luôn có chuyện thực tế hơn chờ nàng đi làm.
Thuở nhỏ nàng theo mẫu thân đọc sách, từng loại lĩnh vực thư tịch đều đọc lướt qua; thuở nhỏ nàng thường xuyên chuyển nhà đi theo quan vị của phụ thân, tựa như phân nửa châu huyện thuộc Đại Đường, cơ hồ đã đi đặt chân đến hết.
Trải nghiệm như vậy đã sớm vô tri vô giác làm thay đổi, nuôi dưỡng khí chất bất phàm, tri thức cùng khí độ thâm hậu của nàng.
Thời điểm những tri thức này cùng trải nghiệm tích luỹ đến một trình độ nhất định, tất nhiên sẽ bộc phát cực lớn.
"Bộc phát" này, đột nhiên phát sinh trước đoạn thời gian nàng cặp kê, làm cho nàng đột nhiên suy nghĩ rõ ràng hơn một chuyện rất trọng yếu ——
Chẳng lẽ bọn nam tử cứ thế sống cao quý, một đời vô tư lự như vậy thôi sao?
Dĩ nhiên không phải.
Trong hiện thực lịch sử, ít nhiều có kẻ làm quan, hành thương (buôn bán), canh điền (cày ruộng), trong một cái chớp mắt sẽ trải qua màu sắc rực rỡ, cái chớp mắt tiếp theo sẽ phải gặp thiên tai nhân hoạ, hoặc là đắc tội với bậc quyền quý, chọn sai hướng gió các loại...!đều sẽ thân bại danh liệt, thậm chí có thể đột tử đầu đường cũng nên?
Kể cả vị đế vương, tướng tướng cao cao tại thượng kia, nếu thời vận không đủ, nước mất nhà tan, chẳng phải lúc đó cái gì cũng không xong hay sao? Có ai có thể chạy thoát được a?
Một khi nghĩ thông suốt điểm này, nàng cảm thấy trước mắt rộng mở trong sáng.
Tính mệnh, tiền đồ, chưởng khống trong tay mình.
Có lẽ vận rủi các loại không thể dự báo được tai hoạ, nhưng nếu có thể chấp nhận số mệnh như thế, thì cũng sẽ chỉ sống sót ngu độn, cẩu thả, đến chết cũng chỉ là một khối thịt nhão.
Trần Thắng, Ngô Quảng thời cùng khổ, còn có thể nói câu: "Nay nếu chúng ta trốn thì chết mà mưu việc lớn cũng chết.
Cũng là một cái chết, vậy chết vì quốc gia có nên không?"*
*(Trần Thắng là thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc.
Tháng bảy, năm thứ nhất đời Nhị Thế (209 TCN), có 900 người bình dân các làng được đưa đi đồn thú ở Ngư Dương (漁陽 - nay thuộc Bắc Kinh), đóng lại ở làng Đại Trạch.
Trần Thắng thuộc vào danh sách phải đi và làm đồn trưởng.
Gặp mưa to, đường bị nghẽn, mọi người tính biết đã quá kỳ hạn.
Theo pháp luật của nhà Tần, nếu những người đi lính thú quá kỳ hạn thì đều bị chém.
Một người bạn cùng đi lính thú với ông là Ngô Quảng bàn với Trần Thắng một câu như vậy)
Loại hào khí tận mây xanh kia, chẳng lẽ những năm bản đọc sách, hiểu biết thế sự bấy nhiêu, chẳng lẽ không bằng bọn hắn hay sao?
Cho dù là nữ tử thì thế nào?
Nam tử có con đường một bước thẳng lên mây, nữ tử cũng có đường tắt mà tiến!
Nữ hài vừa mới mười lăm tuổi, đôi mắt đã óng ánh như thiêu đốt hoả diệm, mãn nguyện đắc ý, siết chặt nắm đấm...
Con đường gập ghềnh a!
Võ Hoàng hậu thu hồi vẻ tác quai tác quái của mình, khuôn mặt đã trở nên nghiêm nghị.
Con đường nàng trở thành hoàng hậu, mười mấy năm qua, tuyệt đối không thể dùng mấy câu đơn giản là có thể miêu tả hết được.
Trong đó, bao hàm quá nhiều gian nguy, khổ sở, thậm chí nhớ lại còn sợ.
Đương nhiên không thể loại trừ việc nàng có mấy phần vận khí, nếu không phải, e rằng nàng sẽ không có khả năng từ Tài nhân của tiên đế trở thành Chiêu nghi của đương kim Thiên tử, lại còn trở thành Hoàng hậu như lúc này.
Thượng thiên quả thật đã chiếu cố tới nàng.
Chỉ là ra tay với đối thủ của nàng, liền có hơi tàn nhẫn.
Con đường đấu tranh quyền lực, từ trước đến nay đều là "ngươi sống ta chết", không có đường tắt để đi.
Thoả thuận chính là đồng nghĩa tới tử vong.
Đạo lý này, không người nào rõ ràng hơn Võ Hoàng hậu hiện tại.
Nàng chính là giẫm lên máu của đối thủ, một đời đi tới.
Nàng tự hỏi lòng, đối với bọn hắn, mình có phát sinh lòng áy náy gì không ——
Thử hỏi: Nếu sau cùng nàng là kẻ bại trận, đối thủ của nàng sẽ sinh tâm hổ thẹn với nàng hay sao?
Đương nhiên là không!
Muốn trách, chỉ có thể trách bọn hắn không đủ vận khí như nàng, không có nhẫn nại như nàng, cũng không tâm cơ như nàng a!
Nhớ tới quá khứ phủ bụi, khoé miệng Võ Hoàng hậu bỗng dưng kéo lên một vòng trào phúng.
Năm đó, sủng phi Tiêu Thục phi bị nàng tính toán, trước khi chết, đã nói tới cái gì?
"...!A Võ yêu nghiệt gian xảo, quả thật không sai! Mong ta sinh ra là mèo để bóp cổ con chuột A Võ, không để sống sót!"
Đáng tiếc, một nữ tử xinh đẹp như thế, duyên dáng phong lưu như thế...
Võ Hoàng hậu nhìn mình trong gương thở dài.
Sau này, trong cung truyền ngôn cái gì?
Bọn hắn nói nàng hại chết Tiêu Thục phi, trong lòng có quỷ nên sợ mèo?
Võ Hoàng hậu không chịu được cười thành tiếng, người trong gương cũng cười theo, y như vừa nghe được một thứ gì cực kỳ buồn cười.
Như vậy bọn hắn cũng nghĩ ra!
Chỉ là nàng thích sạch sẽ, chán ghét nhìn thấy lông mèo khắp nơi mà thôi.
Thế mà lại bị đám nô tì kia cùng với đám nữ nhân không an phận trong hậu cung đi lan truyền thành như vậy.
Trong ấn tượng của nàng, nàng nhớ mình từng nuôi một con mèo.
Gọi là cái gì nhỉ?
Không nhớ nổi.
Trải qua quá nhiều chuyện, thật sự lắm chuyện, có rất nhiều người, nhiều vật nàng đã sớm quên