"Tự mình pha chế độc dược sẽ khiến khả năng phát huy của cô tốt hơn nhiều."
Đối với việc an ủi người khác, Snape cũng không quá am hiểu cho lắm, cũng có thể nói trước giờ anh chưa bao giờ an ủi ai cả.
Phải biết rằng, Lily thật sự là một cô gái luôn tràn ngập sự lạc quan, vui vẻ, chưa bao giờ anh thấy cô buồn bã, tủi thân hay cần an ủi cả.
Cho dù là khi gặp phải việc gì khó khăn, chủ yếu là do cái nhóm Đạo tặc kia nháo ra, Lily cũng chỉ đơn giản là tức giận, phụng phịu, cảm thấy phiền toái rồi càm ràm mắng bọn họ cả ngày.
Vì thế mà, chưa bao Snape có cơ hội an ủi cô cả, chứ đừng nói đến chuyện anh thấy cô có vẻ mặt gượng cười như cô nhóc Jones trước mặt này...!
"À, tôi cũng nghĩ vậy."
Nghe thấy lời an ủi vụng về của Snape, Jessica không khỏi sửng sốt rồi cười tươi.
Snape quả nhiên là một người biết thấu hiểu người khác mà.
Anh thế mà biết được cô đang suy nghĩ cái gì.
"Nếu có được phân làm cùng một cộng sự luôn quấy rối, vướng tay vướng chân tôi thì tôi thà làm một mình còn hơn.
Ít nhất thì sẽ không có ai làm liên lụy tôi, đúng không?"
"Đúng vậy."
Nghe Jessica nói vậy, Snape chợt nhớ đến sát thủ vạc Scrimgeour cùng niên cấp với mình luôn làm giáo sư Slughorn đau đầu không thôi.
Anh cảm thấy tâm tình trở lên tốt lắm.
So với việc phải hợp tác với loại cộng sự như vậy, pha chế độc dược một mình chính là lựa chọn tốt nhất.
"A, đúng rồi, suýt nữa thì quên..."
Jessica đột nhiên vỗ tay kêu lên, từ túi áo choàng lấy tấm bản đồ da dê kia ra.
Cô mở tấm bản đồ ra, chỉ vào một vị trí trống rồi hỏi Snape: "Chỗ này là Tháp cú, anh không biết sao?"
"...Tôi biết." Snape mặt không thay đổi, liếc Jessica một cái.
Từ giọng điệu của anh, cô không thể nào xác định được tâm trạng của anh bây giờ cả.
"Hở??"
Jessica có chút ủy khuất.
Thật là...!Nếu anh biết thì vì sao anh không đánh dấu lên bản đồ, hại cô phải hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy trước mặt giáo sư Slughorn.
Ôi mặt mũi vốn không còn bao nhiêu của tôi!
"Tôi còn tưởng rằng anh không biết.
Dù sao lâu đài to lớn như vậy, cũng không phải chỗ nào anh cũng biết...!Nhưng mà, nếu anh biết, vì sao anh lại không vẽ vào?"
"...Quên."
Snape không nhìn Jessica mà lại lấy sách Ma pháp phòng ngự lí luận qua, giở đúng trang anh đã đánh dấu trước đó.
Sau đó, anh mới thản nhiên nói: "Trước giờ, tôi không thường dùng cú mèo để đưa thư cho lắm."
Nghe Snape nói vậy, Jessica lại một lần nữa giật mình.
Trước giờ không thường dùng cú mèo để đưa thư sao...? Có thể là do anh ít khi gửi thư, hoặc là do anh không có ai để gửi.
Có lẽ phát hiện không khí giữa hai người có chút cứng ngắc, Snape lần đầu tiên phá lệ chủ động dời đề tài cuộc nói chuyện: "Nếu Jones tiểu thư còn muốn có chút thời gian để nghỉ ngơi theo đúng thời gian biểu, tôi đề nghị cô vẫn lên tập trung làm bài đi.
Vả lại tôi thấy phu nhân Pince có vẻ đã chú ý tới bên này rồi."
"À vâng."
Jessica có chút hoảng hốt.
Cô vội cúi đầu xuống, lén liếc về phía bàn thủ thư.
Một lúc sau khi chắc chắn cô thủ thư sẽ không làm gì hai người, cô mới bình tĩnh lại rồi tiếp tục làm bài tập môn Biến hình vừa mới được giao chiều nay.
Vì thế, vào ngày đi học đầu tiên, trong thư viện Hogwarts, có hai học sinh nhà Slytherin đóng đô một góc, chú tâm làm bài tập.
Sau đó, Jessica và Snape cùng nhau rời khỏi thư viện, đi Đại sảnh đường ăn cơm tối rồi lại trở về phòng sinh hoạt chung của Slytherin.
Đến lúc gần đi đến trước cửa vào phòng sinh hoạt chung, Jessica bỗng có chút bất an.
Cô có dự cảm không lành.
Chắc hẳn sau cánh cửa này có một cạm bẫy nào đó đang chờ đợi cô.
Đột nhiên, Snape vốn trầm mặc không nói gì cả đoạn đường bỗng đi mau hơn.
Đội hình hai người đi sóng vai đã biến thành anh đi trước, cô đuổi theo sau như một cái đuôi nhỏ.
Nói mật khẩu với bức tường đá trước mặt, thiếu niên tóc đen mặt không đổi sắc lập tức bước vào phòng sinh hoạt chung.
Làm đuôi nhỏ đi phía sau Snape, Jessica nhanh chóng thấy được mấy đạo ánh sáng chợt lóe lên rồi phi về phía Snape đi đằng trước.
Cô thiếu chút nữa hô lên, không biết anh có bị làm sao không nữa? Không cần suy nghĩ gì, cô có thể lập tức khẳng định rằng mấy đạo ánh sáng đó vốn là định nhắm vào chính cô.
"Bùa chú công kích?"
Snape cũng không có lập tức trở về phòng ký túc xá mà cứ thế đứng ở cửa ra vào, cúi đầu quan sát pháp trận cấp thấp đã bị phế bỏ dưới chân.
Một lúc sau, bên môi anh không khỏi gợn lên nụ cười châm chọc.
"Pháp trận huyết thống truyền thừa sao? Tôi đề nghị mấy người vẫn nên nghiên cứu lại lần nữa đi."
Nói xong, anh không quay đầu nhìn Jessica mà cầm cây đũa phép cùng màu với áo choàng sải bước về phía ký túc xá nam sinh, áo choàng đen phía sau anh bay cuồn cuộn.
Jessica cười như không cười, quét mắt nhìn một lượt Phòng sinh hoạt chung.
Có thể thấy, hiện tại, hầu hết học sinh năm nhất đều tập trung tại đây.
Từng tốp học sinh đứng tụ lại với nhau, có vài người thậm chí đã nâng đũa lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hiển nhiên, vừa nhìn là biết, bọn họ tập trung ở đây là để mai phục cô mà.
Tuy nhiên, vì những hành động ngoài ý muốn vừa rồi của Snape, bọn họ đều ngẩn hết cả ra, dường như có chút do dự có nên tiếp tục kế hoạch khi dễ cô như đã định không.
Giống như không nhận ra hành động của nhóm tân sinh, các học sinh năm lớn trong phòng vẫn vội vàng làm chuyện riêng.
Có người tụ một chỗ nói chuyện vui vẻ với nhau, có người thì lại đang khoa chân múa tay làm chuyện gì đó, thậm chí còn có người cầm ly rượu ngồi một góc, chờ xem kịch hay...!Những người đó chủ yếu là học sinh năm sáu, năm bảy.
Tất nhiên, trong đó bao gồm cả hai huynh trưởng, Black và LaiMons.
Đối với hai người mà nói, chuyện này chỉ đơn giản là bọn nhỏ vui đùa với nhau mà thôi.
Chỉ cần không vui đùa quá mức thì sẽ không liên quan gì đến hai người họ.
Đôi khi, các học sinh cạnh tranh, ma sát với nhau cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành hơn.
Tuy rằng, người bị vui đùa kia có lẽ sẽ rất thống khổ nhưng Slytherin trước giờ luôn là vậy.
Slytherin tôn trọng kẻ mạnh! Ngươi phải chịu khi dễ là do ngươi không đủ mạnh mẽ, nếu không đủ mạnh mẽ thì ngươi tốt nhất cứ ngoan ngoãn ngồi đấy chịu đựng đi.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn phản kháng lại.
Một khi thành công, ngươi sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác.
Còn không thì...!
Đó chính là quy tắc nhà Slytherin.
Đó là Slytherin!
Đem sách vở trong lòng chuyển sang tay trái, Jessica lập tức rút đũa phép từ túi áo choàng ra.
Bắt chước bộ dạng hất cằm kiêu ngạo, bất cần đời của Bulstrode, cô bình tĩnh đi về phía ký túc xá nữ sinh.
Thật ra, hiện tại trong lòng Jessica đang vô cùng tràn ngập cảm giác hưng phấn và phấn khích đã lâu không thấy.
Loại cảm giác này y hệt như những lúc cô đi đánh nhau với bọn Augustine vậy.
Cô có thể đoán chắc trước được rằng sẽ có đứa nào đó không đủ