Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, Jessica nhẹ nhàng đặt sách vở lên bàn.
Cũng không còn cách nào khác, sách vở của cô đa phần là sách cũ, nếu không giữ gìn cẩn thận thì nó sẽ hỏng mất.
Không thèm rửa mặt chải đầu gì cả, Jessica lập tức đổ rạp lên giường luôn.
Không thể không nói ngày hôm nay thật sự rất kích thích, cô phải nghỉ ngơi một chút mới được.
Nằm ườn trên giường tầm mươi, mười năm phút, Jessica buộc dừng dòng suy nghĩ miên man lại, kéo cơ thể mệt mỏi tàn tạ vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Sau khi cô lau tóc đi ra khỏi nhà tắm, thời gian vẫn còn khá sớm.
Dù sao vừa ăn bữa tối xong cô lập tức trở về ký túc xá, không có trì hoãn bất kỳ thời gian nào nên bây giờ vẫn còn khá sớm.
Suy nghĩ một lúc, Jessica quyết định chưa cần làm bài tập vội mà từ tốn ngồi vào bàn, giở sách Sách chuẩn về Phép thuật (lớp 1) ra rồi bắt đầu nghiên cứu.
Dù sao thì cô cũng không thể cứ trông chờ vào một cái bùa trôi nổi mới học kia mà đối phó với sự điên cuồng trả thù của đám học sinh kia.
Cô có chắc bọn họ sẽ trả thù không á? Tất nhiên có rồi.
Cô đâu có mù.
Lúc thấy cô đã chạy vào ký túc xá bọn họ đầy sát khí thế cơ mà.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc họ đã băm vằm cô hàng nghìn lần rồi.
Tuy nhiên, điều đó cũng chả nói lên điều gì cả.
Chẳng lẽ, cứ không phản kháng lại thì kẻ thù sẽ buông tha cho mình sao? Có lẽ, ở mấy nhà khác, điều đó sẽ có khả năng xảy ra nhưng ở Slytherin thì tuyệt đối không thế!
Lời nhắc nhở của Snape và nữ huynh trưởng Black mấy ngày nay cứ vang vọng bên tai Jessica.
Nếu như vào mấy ngày trước, lúc chưa đến Hogwarts, chắc chắn cô sẽ không thèm để tâm đến mấy khuyên này, nhưng sau một ngày dài như hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu thế nào gọi là cường giả vi tôn*.
* Cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá nhỏ.
Nếu không muốn làm cá nhỏ tùy người xâu xé thì cô phải trở lên mạnh mẽ hơn mới được!
Cùng lúc đó, trong một phòng ký túc xá nam sinh nào đó, một anh chàng thiếu niên tóc đen nằm vật trên giường, tóc vén gọn sang hai bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà.
Bởi vì lúc tiến vào khu ký túc xá anh không lập tức rời đi nên đã thấy hết màn biểu diễn của Jessica.
Đúng là con nhóc lỗ mãng mà! Snape mắng thầm Jessica trong lòng nhưng hình như có cảm xúc gì đó đang dần ngoi lên trong lòng anh.
Phải biết rằng, năm đó anh phải chuẩn bị vô cùng chu đáo, tỉ mỉ, lại đợi thêm nửa năm nữa mới bắt đầu tiến hành đợt phản công đầu tiên.
Đương nhiên, hiệu quả lần phản công đấy hoàn hảo đến mức không thể phủ nhận! Từ lần đó trở đi, hầu như mấy học sinh cùng niên cấp đã ít khiêu khích, bắt nạt anh hơn.
Nhưng mà...!
Snape có chút phiền toái nghĩ ngợi điều gì đó.
Anh quay mặt về phía tường, nhắm chặt hai mắt lại, cố ép bản thân mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ vừa mới nhắm mắt lại, đầu anh cứ tự động nghĩ đến gương mặt Jessica và thân thủ lưu loát cùng những hành động ngoài dự đoán kia của cô nàng.
Ngu xuẩn!
Snape đột nhiên ngồi bật dậy.
Do vừa mới nằm xuống nên mái tóc đầy mỡ của anh đều rối loạn hết lên.
Không sửa sang lại mái tóc, hay có thể nói anh chưa bao giờ thèm để tâm đến mái tóc, thiếu niên tóc đen đem tầm mắt di chuyển về phía giá sách, mắt anh có chút mờ mịt.
Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, anh lại khôi phục dáng vẻ bình thường như trước.
Nhấp môi một chút, thiếu niên tóc đen đi về phía bàn học, tùy ý rút ra một tấm da dê.
Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, anh nhanh chóng viết ra một loạt các câu thần chú.
Viết xong, đọc lại một lượt, anh nhẹ nhàng gấp tờ giấy rồi đút vào túi áo.
Đứng lên ngồi xuống một chút, anh lại cảm thấy có chút không ổn, lấy tờ giấy ra xem lại lần nữa.
Do dự một lúc, Snape lại cầm bút lông chim lên, ở cạnh từng câu thần chú viết rõ cách đọc riêng.
Sau khi viết xong, anh nhíu mày suy nghĩ lúc, chắc chắn không còn thiếu cái gì rồi mới gấp tấm da dê đầy chữ lại thành một tờ giấy nhỏ, đút vào túi áo choàng.
Sau đấy, Snape đẩy cửa phòng ký túc xá ra, sải bước ra ngoài.
Sau khi Jessica thành công rút lui chạy vào ký túc xá, đám học sinh năm nhất trong phòng sinh hoạt chung đã xảy ra một hồi cãi cọ, suýt đánh nhau chỉ vì kế hoạch thất bại và hiện tại bọn chúng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Nhìn đám học sinh năm nhất cãi nhau ầm ĩ, nữ huynh trưởng Narcissa Black không khỏi nhíu mày.
Hiện tại sự giáo dục của các gia đình Phù thủy đối với con cái đã tệ hại đến mức này rồi sao? Chẳng lẽ, không có ai dạy bọn chúng phải bảo trì lễ nghi lịch sự, không được ầm ĩ ở nơi công cộng hay sao?
[Scor: Những đoạn không có Jessica mình sẽ gọi thẳng tên nhân vật nhá.
Mọi người thấy sao?]
Cúi đầu nhìn bài tập Biến hình trước mặt, Narcissa do dự, cô nên đi cảnh cáo bọn nhỏ kia một chút hay tiếp tục làm bài đây.
"Cissy, cần ta hỗ trợ sao?"
Không biết từ khi nào LaiMons đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhìn lướt qua vẻ không vui trên mặt hắn, cô tinh ý dùng giọng điệu ân cần nói.
"LaiMons tiên sinh, phiền anh gọi tôi là Narcissa hoặc Black tiểu thư." Narcissa khách khí nói, hoàn toàn không giống với vẻ thân thiết, tươi cười nói chuyện với hắn như hôm qua.
"Hẳn anh phải biết, xưng hô mà anh vừa gọi tôi chỉ dành cho các bậc trưởng bối trong gia đình tôi gọi.
Đương nhiên, Lucius là ngoại lệ."
LaiMons nhún nhún vai, hình như hắn đối với chuyện Narcissa nói hoàn toàn toàn không thèm để ý.
Hắn nghiêng đầu nhìn bài tập Biến hình trong tay Narcissa rồi lại chuyển mắt nhìn về phía đám học sinh năm nhất.
"Bọn nhóc kia rất có sức sống...!Đáng tiếc, vẫn còn quá non." LaiMons có chút tiếc nuối lắc đầu.
Dường như nhớ ra chuyện thú vị nào đó, hắn đột nhiên cười quyến rũ.
"Narcissa, em xem vừa nãy thằng nhóc Snape kia là cố ý sao?"
"Nó là bạn của Lucius, không phải bạn của tôi."
Narcissa không trả lời LaiMons mà đứng lên đi về phía đám học sinh năm nhất.
Cô tình nguyện đối phó với đám yêu nhí Cornish¹ giả làm rắn nhỏ còn hơn là tiếp tục dây dưa với người nhà LaiMons.
Thật là phiền phức mà! Narcissa ước gì bản thân có thể giống như con nhóc Jones lúc nãy, xúc động rút đũa phép cho đám nhóc trải nghiệm thử vài cái ác chú.
Tuy nhiên, cô vẫn phải duy trì nụ cười giả tạo trên mặt mà làm tròn trách hướng dẫn tân sinh của một huynh trưởng.
"Cái pháp trận này đúng thật là vô dụng mà, đến một cái tác dụng cũng không có!" Một nữ học sinh mặt đầy tàn nhang ôm bả vai, đứng một bên, dùng giọng điệu đầy khinh thường, châm chọc nói.
"Tao làm sao biết được ngoại trừ con nhỏ kia còn có một thằng hỗn huyết khác!" Một thằng nhóc gầy, cao lêu nghêu, đỏ bừng mặt, cao giọng cãi lại.
"Đây chính là pháp trận trụ cột mà ba tao đã nói cho tao.
Mày thì biết cái gì!"
"Vô dụng chính là vô dụng.
Mày nhiều lời thế làm cái gì?" Cô nhóc mặt tàn nhang ngẩng cao cằm đốp lại.
Tư thế nâng cằm này có chút quen thuộc.
Hình như nó là tư thế mà mọi đứa trẻ thuộc gia tộc thuần huyết đều được dạy hay sao.
"Tỉnh lại đi, Edward Thomas.
Nhà Thomas mày đã xuống dốc rồi."
"Mày không được vũ nhục nhà tao!"
Phải một lúc thằng nhóc tên Edward mới nói ra được những lời này.
Thằng nhóc rút đũa phép của mình ra rồi chỉ thẳng vào mặt cô bé mặt tàn nhang.
"Lisa Spike tao muốn kh..."
"Thomas thiếu gia, ta đề nghị cậu hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói từ đó ra." Narcissa đột nhiên lên tiếng đánh gãy câu nói của Thomas, đồng thời cũng thành công thu hút sự chú ý của đám học sinh năm nhất.
Narcissa lạnh lùng, nhìn quét đám học sinh năm nhất vừa mới còn nháo nhác, ồn ào.
Đôi mắt bụi lam của cô không có một tia ấm áp.
Xác định tất cả học sinh đã yên tĩnh lại, nữ huynh trưởng nhà Slytherin mới bắt đầu mở miệng nói chuyện.
So với vừa rồi, giọng điệu của cô đã mềm mỏng hơn nhưng vẫn mang theo tia nguy hiểm.
"Tôi hy vọng các trò sẽ nhớ kĩ lời tôi sắp