Đối với con người, những ngày sung sướng, vui vẻ thường qua nhanh và thật rõ ràng, Jessica cũng không ngoại lệ.
Tưởng như mới hôm qua còn từ trên Hogwarts tốc hành để trở về nhà, Jessica có chút không dám tin lúc này cô lại chen chúc với đám đông chật chội để lên lại tàu.
Lần này, không chút do dự, Jessica trực tiếp đi về hướng ghế lô quen thuộc, đẩy cửa ra và cất hành lý lên giá.
"Anh đến sớm vậy, Snape?" Ngồi xuống đối diện thiếu niên tóc đen, Jessica tinh tế đánh giá bộ dáng của anh.
Một kì nghỉ không gặp, Snape cũng chẳng thay đổi gì mấy, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, tóc vẫn như cũ bết và đầy mỡ.
Nhưng hình như giấc ngủ của anh không được tốt lắm, quầng mắt thâm đen đến mức chỉ nhìn qua là đã nhận ra.
Điều này là cho cả người anh càng thêm tối tăm, u ám, như đang lo lắng điều gì đó.
Nhìn Jessica không có hình tượng ngồi đối diện mình, Snape có chút run sợ.
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô nhóc Jones trước mặt này.
Không phải cô đã tuyệt giao với anh rồi sao? Tại sao vẫn còn đến đây?
"Này, em đang chào hỏi anh đấy.
Anh cũng phải lễ phép chào hỏi lại chứ." Jessica vươn tay, quơ qua quơ lại trước mặt Snape, thu hút sự chú ý.
"Hay là anh bị người ta hóa đá rồi?"
"Jones! Bỏ cái tay ngu xuẩn của cô ra." Nhìn tay Jessica có xu hướng sắp chạm vào mặt mình, Snape linh hoạt ngả về sau, tránh né ma trảm của cô.
Thiếu niên tóc đen bày ra vẻ măt âm trầm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Jessica "Vì sao lại đến đây? À, là do Jones tiểu thư không còn chỗ nào để đi sao?"
"A, cứ xem là như vậy đi." Jessica đem tầm mắt nhìn về bàn tay đã hạ xuống, giả vờ như đang kiểm tra móng tay.
"Anh cũng biết ngồi ở hàng ghế ngoài kia không thoải mái bằng ngồi trong ghế lô này mà."
Snape không trả lời, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Jessica nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu nhìn sách.
Jessica thấy vậy có chút buồn bực.
Thật là, chẳng phải rõ ràng là anh làm sai trước sao? Thế mà vẫn còn để bộ mặt từ chối giao tiếp, người nào thấy tránh xa ra ngàn dặm! Thật tức chết mà! Anh không thể biểu hiện thân mật hơn chút sao!?
Thấy Snape không định nói chuyện với mình, Jessica đứng dậy kéo hành lý xuống, lấy ra sách giáo khoa Ma dược năm hai.
Trong quá trình này, Jessica cố ý làm các động tác khoa trương để hấp dẫn lực chú ý của Snape.
Quả nhiên, ngay khi thấy những hành động của cô, Snape liền cau mày ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn chằm chằm Jessica.
Tuy nhiên, anh không nói gì, cho đến khi thấy Jessica lấy ra quyển sách Ma dược.
"Jones tiểu thư, nếu tôi nhớ không nhầm, quyển sách này là tôi cho mượn..." Snape dùng đũa phép gõ nhẹ lên bìa sách nơi có hàng chữ ngay ngắn được viết, Severus Snape.
"Snape, chữ của anh cũng đẹp đấy chứ." Jessica đạt được mục đích, động tác cũng bình thường trở lại, bắt đầu sửa sang lại hành lý, không còn vẻ thiếu đòn như vừa nãy.
Bên môi Snape gợn lên một nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm Jessica, dường như không để ý mấy trò con nít của cô.
Kỳ thật, có một điều ngay cả anh cũng chưa phát hiện, sau khi Jessica cố ý dụ dỗ anh nói chuyện, chính anh cũng đã lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi.
"Đừng đánh trống lảng, Jones tiểu thư." Snape vươn tay muốn lấy lại quyển sách nhưng lại bị Jessica chuyển sách ra chỗ khác.
Thấy vậy, Snape nhíu mày, thả tay xuống, chờ Jessica giải thích.
"Tuy rằng em có cao lên một chút nhưng áo choàng cũng chưa cần đổi cho lắm nên em không có đi Hẻm xéo."
"Cô không mua sách giáo khoa?" Nghe thấy thế, Snape nghiêm túc đứng dậy, ánh mắt hung tợn, giống như nếu Jessica không cho anh một câu trả lời thuyết phục, anh sẽ phun nọc độc ngay lập tức.
"Đúng vậy.
Thế nên em mới đang đợi anh bán cho này." Jessica cũng không nhìn Snape, cúi đầu tìm trong hành lý thứ gì đó.
Ngay vào lúc Snape đã hết kiên nhẫn, Jessica mới lấy ra một chồng Galleon vàng óng đến trước mặt anh.
"Mười năm Galleon, mua lại đống sách giáo khoa cũ của anh!" Jessica đặt hai tay lên bàn, sau đó chống cằm, đôi mắt xanh lam chứa đầy ý cười nhìn Snape, tựa như rất thích nhìn vẻ mặt này của anh.
"......"
Snape nhìn chằm chằm chồng Galleon một lúc rồi lắc đầu không đồng ý, nói: "Jones tiểu thư, lấy khả năng độc dược hiện tại của cô cũng không cần phải làm nghề cướp bóc yêu cầu năng lực nghiệp vụ cao thế này...!Đương nhiên, nếu xét về mặt võ miệng, tôi nghĩ cô rất hợp."
Nhìn nụ cười châm chọc của Snape, Jessica cố kiềm chế xúc động muốn ném đống Galleon vào mặt anh.
Đảo đều mắt, cô tùy ý lấy ra một đồng Galleon ngắm nghía, chậm rãu nói: "Kỳ thật, nghiêm khắc mà nói, đây là phí tổn thất tinh thần."
"Phí...!tổn thất tinh thần?" Snape nhướn mi, hiển nhiên anh chưa từng nghe qua từ này.
Nhưng chỉ dựa trên mặt chữ thì anh cũng hiểu được đại khái.
Vì thế, Jessica đem sự kiện đã phát sinh trong kỳ nghỉ hè kể lại, hơn nữa cô còn miêu tả cường điệu hóa lên vẻ mặt không tình nguyện của Potter khi đưa tiền cùng với hậu quả sau khi sờ vào chất dịch trên lá cây phúc lộc đồng.
"Tch..." Snape ý vị thâm trường nhìn Jessica một cái rồi phát ra tiếng động hàm xúc, không rõ ý tứ.
"Sau khi đếm trường nhớ đưa em sách giáo khoa nha." Jessica đẩy Galleon về phía Snape, vừa lòng nhìn anh cất chúng đi.
Snape mặt không chút thay đổi, đứng lên lấy thùng hành lý cũ của mình xuống, lấy ra chồng sách cũ, ném tới trước mặt Jessica.
"Tiền trao cháo múc, Jones." Snape khô cằn nói.
Bỗng nhiên, anh chợt cảm thấy có chút may mắn trước khi đến trường đã mạc danh kỳ diệu* cầm theo sách giáo khoa năm hai.
Mạc danh kỳ diệu*: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
Jessica cười tủm tỉm, nhận lấy sách giáo khoa, hoàn toàn không để ý thái