Sau đêm hôm đó, mối quan hệ giữa Hoàng Ngự Vũ với Phác Mẫn Hi có thể nói là có tiến triển một chút.
Tính đến thời điểm hiện tại, hắn đã ở nơi này được 3 tháng.
Thương tích trên người cũng không còn, nhưng vui hơn là việc hắn đã xác định chính xác rằng Hoàng Ngự Vũ không có ý định đem hắn đi luyện bùa.
Suốt thời gian qua y đối xử với hắn rất tốt.
Từ cái ăn, cái mặc cho đến việc tiêu khiển đều không phải lo.
Nói đến ngày ấy Mẫn Hi bị y phát hiện ra hắn đã biết về mấy cuốn sách huyền thuật, Hoàng Ngự Vũ không có ý định diệt khẩu hắn mà còn bảo trước đây chỗ đó là phòng hắn, mấy quyển đó sưu tập về đọc cho vui chứ chả muốn luyện, có muốn cũng luyện không nổi.
Y còn tự chứng minh bằng cách cho hắn thấy mình chả có tí căn nào thì làm sao tu nổi.
Đến đây, Mẫn Hi mới hoàn toàn tin y.
Hắn bảo hắn không hợp đọc mấy quyển về huyền thuật, bảo mình muốn đọc sách thánh hiền, Hoàng Ngự Vũ này cũng không ngại khó khăn mà đi tìm về cho hắn mặc dù hắn chưa nói rõ tên sách là loại nào.
Cứ tưởng y sẽ tìm sai, nhưng không, thay vì lựa chọn giữa quyển này và quyển khác, y lấy hết.
Ngày đó nhìn thấy ba tên hầu tay xách nách mang một đống sách về còn cộng thêm mấy cái xe chở toàn sách là sách, Mẫn Hi chút nữa thì xỉu luôn.
Hắn bị choáng bởi độ chơi lớn của người kia, đống sách này đủ đè chết hắn luôn chứ đùa.
Khỏi nghe báo cáo cũng biết cái mặt ông chủ hiệu sách khi chứng kiến y chốt đơn thế này, đảm bảo là hạnh phúc đến khóc luôn đi.
Cho đến bây giờ, hắn chỉ mới cày được 1/3 mớ sách đó.
Ai bảo trời phú hắn là con mọt, hở tí là đọc chi.
Hiện tại đang là một buổi trưa hè, hắn ở hoa viên, vừa thưởng hoa tại đình viện nhỏ vừa học.
Giấy Tuyên trên bàn chất thành chồng to, ngoài ra từ khi hắn mở miệng đòi học, Hoàng Ngự Vũ còn đặc bị chuẩn bị một kho chứa toàn là giấy bút sách vở.
Sự xa hoa này là lần đầu tiên hắn được hưởng đấy.
Mải mê với những con chữ đen trên giấy trắng, bên cạnh hắn là y đang ngồi đấy tấu đàn.
Cây đàn được điều khiển cất lên từng khúc nhạc nhẹ nhàng, củng cố ý chí người sĩ tử.
Bàn tay linh động điều khiển thanh sắc, âm thanh tuyệt vời và hoa hòe thi nhau khoe sắc là sự kết hợp hoàn hảo.
Hắn cứ viết, đầu cọ nhảy múa trên giấy, cho đến một lúc tự nhiên dừng lại.
- Sao vậy?
Hoàng Ngự Vũ ngưng đàn, quay sang hỏi hắn.
Mẫn Hi gác bút, vươn vai, lại tự rót trà cho cả hai.
Hắn đẩy một ly về phía y, mình tự nhấp môi ly của mình, đoạn hướng ra phía vườn hoa.
Sự chú ý của hắn đã va phải vào một loại hoa nhỏ.
Sắc hoa đỏ rực, bắt mắt, cuốn hút, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy loại hoa này.
Mấy tháng trước, hắn nhớ chỗ đó chỉ có vài cái búp nhỏ, ai ngờ bây giờ lại nở hoa đẹp như vậy.
- Đó là hoa gì vậy? Trước đây ta chưa từng thấy qua luôn.
Hắn chỉ, Hoàng Ngự Vũ cười cười.
- Nó là hoa trà, chỉ lớn lên ở khu vực ven biển và rừng núi, trước đây ngươi ở đồng bằng thì làm sao mà thấy được?
Mẫn Hi gật gù, quả này đúng thật là hắn hỏi ngu.
Cơ mà dinh thự này có thật nhiều thứ mới mẻ, từ lối kiến trúc, trang trí cho đến những đồ vật.
Hắn chú ý từ bữa đến giờ, cái bình gốm nhỏ trong phòng cũng không phải là theo phong cách Đại Hưng, chúng đều rất lạ.
- Không thích à? Vậy để ta đổi hoa khác.
Y định đứng dậy, song lại bị hắn níu lại.
Hắn có bảo là không thích đâu, có điều lần đầu được nhìn mấy thứ này, có chút lạ lẫm.
Cơ mà với tính cách của tên này, hắn mà nói sự thật ra thì y có mà dở cái dinh thự đi xây lại à? Thôi, bỏ đi mà làm người!
- Không có, chỉ là....!À, cái đó...!là loại nhạc cụ gì vậy?
Hắn nhìn xuống cây đàn của y.
Cái này cũng mới thật đấy, hắn chưa từng thấy loại đàn nào giống thế này, có thân hình quả lê, lại còn thêm hai lỗ thoát âm hình bán nguyệt; cần ngắn, trục vuông, cong về phía sau.
Liếc sơ qua thì có vẻ giống như đàn tỳ bà, nhưng lại dùng phím gảy, đôi lúc lại nhìn thấy y dùng cái phím đó gõ vào thân đàn, lại còn để ngang trong khi bình thường đánh tỳ bà là dựng thẳng.
Nói chung là lạ, lạ lắm!
- À, cái này gọi là Nhã Nhạc tỳ bà, đến