- Hoàng Ngự Vũ, cứu ta!!!!
Hắn không nhịn được nữa, hoảng hồn mà hét to tên của người hắn tin là sẽ giúp hắn được ngay lúc này.
Đáp lại lời hắn chỉ là khoảng không gian yên lặng, sau đó còn vương vài tiếng xì xì của mấy con rắn đang kéo tới.
Phụ nhân không thay đổi gì, càng lúc cành lấn nước.
Cô ta sờ soạn, từ thắt lưng, đến trước ngực.
Định bụng đi xong sẽ vào ngủ tiếp, vậy nên hắn chỉ khoác một lớp mỏng bên ngoài áo lót ở trong, tất cả mọi thứ bên trong đều được nhìn rõ mồm một, không sót một li.
- Tiểu đệ đệ đây là trai tân hả?
Yêu nữ vừa nói vừa véo một bên nhũ hoa hắn.
Móng tay cô ta để dài, nhọn, lúc véo cố ý dùng lực, thành ra hắn thấy đau.
Hắn rất muốn mở miệng ra nói, nhưng sau tiếng hét vừa rồi thì bây giờ hắn bị á khẩu, câm như hết.
Không thể nói cũng không thể hét, bất kì âm thanh nào cũng không thể phát ra.
Bây giờ thì càng hay rồi, đến hai tay cũng cứng đờ luôn.
Giây phút cô ta đang chuẩn bị cởi bỏ lớp vải che chắn phần thân dưới, đột nhiên Mẫn Hi lấy lại được quyền điều khiển cơ thể.
Hắn chưa kịp đẩy ra đã thấy cô ta mắt trợn trắng nhìn về phía sau hắn, sau đó lập tức biến mất trong mây khói.
Mọi thứ diễn ra chóng vánh, đến mức hắn cũng không hiểu.
- Không sao chứ?
Là y, là giọng của y.
Hoàng Ngự Vũ đến thật rồi.
Hay lắm, an toàn rồi.
Người kia vừa đến đã vội ôm lấy hắn, rồi nhẹ nhàng bế thốc người trong lòng.
Y thật ấm, có lẽ bởi vậy mà khi y vừa xuất hiện, yêu nữ kia đã chạy như gặp phải ông nội của nó.
Thôi kệ, đi là tốt rồi.
Hoàng Ngự Vũ bế hắn về phòng, cảm nhận từng cơn run rẩy của đối phương.
Không biết là do sợ hay vì thời tiết về đêm lạnh lẽo, chẳng quan tâm là lí do gì, chung quy tạo nên một dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đặt hắn xuống giường, còn chu đáo đặt lên trán hắn nụ hôn nhẹ, định rằng sẽ bỏ đi làm gì đó.
Vậy mà cái kẻ này lại không cho phép y đi.
Đêm nay dở chứng gì mà dễ thương hết phần thiên hạ vậy trời?
- Được rồi, đừng sợ, ta ở đây.
Không nghĩ ngợi thêm nhiều, y nhấc chăn lên, nằm bên cạnh hắn.
Trong lòng nam nhân này tự thầm trách mình.
Vừa rồi là y chậm trễ, nếu bản thân đến sớm một tí, có lẽ hắn sẽ không phải kinh hãi như vậy.
Mẫn Hi cảm thấy mình rất mệt, tay chân nói là có thể cử động bình thường rồi song lại đau nhức như thể có ai vừa bẻ gãy xương hắn.
Hai mắt nhắm nghiền, bên tai hắn nghe được những tiếng xì xầm to nhỏ, thêm cảm giác tay chân bị sờ soạn.
Hắn muốn mở mắt ra, xem thử là cái đứa nào nhân lúc người ta đang mệt mà xâm phạm thân thể nhưng hắn không làm được.
Lại là cái cảm giác bất lực khi nãy, có điều bây giờ thoải mái hơn nhiều.
Những chỗ bị chạm qua mang một hơi ấm lạ kì, đau đớn cũng không còn.
Khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài khoảng vài phân ngắn ngủi rồi vụt tắt, hắn chìm sâu vào giấc mơ của bản thân, không còn hay biết gì xung quanh nữa.
Đợi cho hắn say giấc hẳn, người cùng giường nâng tay hắn, hôn nhẹ lên chiếc vòng tay đã trao nhau từ những lần đầu ngộ kiến.
Đọc một vài dòng chú, vẫn là thứ ngôn ngữ không thuộc về Đại Hưng kia, chiếc vòng một lần nữa bừng lên ánh sáng màu trắng nhạt.
Xong xuôi, y chống tay, nhìn người kia ngủ say trong sự yên bình.
- Từ nay về sau ngươi sẽ không gặp chúng, không còn phải sợ nữa.
Sau đó cũng say giấc cùng.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày nhàm chán như thường lệ.
Do kì thi đã đến gần, vòng tuần hoàn của hắn chỉ xoay quanh ăn - ngủ - học, ngoài ra bất cứ việc gì khác đều không phải đụng tay vào.
Hiện tại hắn đang ngồi trước mặt lão sư, cặm cụi viết bài, bỗng dưng lại không muốn viết nữa.
- Hm?
Y hướng mắt về phía con người lười biếng đang chống cằm xoay bút đối diện.
Đứa nhỏ này học cũng chăm mà giở trò cũng ghê, lại muốn làm gì đây nhỉ?
- Nãy giờ chúng ta học cũng mệt rồi, hay là dừng lại giải trí chút đi!
Phác Mẫn Hi ánh mắt mang đầy hứng khởi vui vẻ mỉm cười, nhìn thẳng thầy dạy của mình.
Hắn đã học suốt hai canh giờ rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu không hắn sẽ chết vì sốc chữ nha.
Vậy mà cái tên này không có chút thương xót, liền lấy sách gõ thẳng lên trán hắn, rồi buông lời phũ phàng bảo hắn viện cớ.
- Thật mà, ngươi dạy mãi cũng mệt rồi, dừng lại chút đi có sao đâu!
Hắn cứ nài nỉ mãi, bất quả Hoàng Ngự Vũ mới phải gật đầu đồng ý.
Thiếu niên lắm chuyện này đúng là thật biết cách dụ người, xài tới bán manh thì làm sao y chịu nổi chứ?
Hai người chọn ra hình thức kể chuyện để giải tỏa đầu óc.
Do Mẫn Hi khởi xướng vụ này nên hắn cũng sẽ là người bắt đầu.
Hắn nói về những kỉ niệm của hắn thời còn ở với cha mẹ ở làng quê, về những buổi chiều nắng sau tan học sẽ ra đồng chơi với chúng bạn, đến những trò chơi như cút bắt, bắn đá,...!Những gì qua lời kể của hắn đều là hồi ức đẹp đẽ của tuổi thơ con người.
Đến mức y nghe xong cũng phải ghen tị thốt lên.
- Sống như vậy thích thật...
Mẫn Hi cười lớn, nhấp một ngụm nước rồi bảo đó là lẽ đương nhiên.
Thoải mái nhất là khi vẫn còn nằm trong vòng tay bao bọc của mẹ cha, khi ấy không phải nghĩ ngợi gì nhiều cho phiền não.
Có chuyện gì mệt mỏi là đi về nhà với mẹ....
Đi về nhà...
Đột nhiên hắn chạnh lòng.
Hắn bây giờ làm gì còn mẹ để mà về? Mọi thứ diễn ra sao quá nhanh, đêm hôm đó rốt cuộc là sao? Hắn vẫn không hiểu tại sao cha mẹ hắn lại chết, tại sao sư tôn lại đối với hắn như vậy? Cả những cặp mắt kì thị của bà con láng giềng, tất cả hắn đều không thể hiểu.
Bỏ đi, những chuyện như vậy nghĩ nhiều làm gì cho mệt lòng? Quan trọng là cái chết của cha hắn, đó là điểm mấu chốt.
Nếu phá giải được nút thắt này, ắt sẽ tự dưng hiểu về những thứ khác liên quan.
- Ta kể nãy giờ rồi, đến lượt ngươi đó!
Hắn cười, ngồi ngay ngắn nhìn Hoàng Ngự Vũ.
Y thở dài một tiếng, rồi cũng bắt đầu kể câu chuyện của bản thân.
Ở một vương quốc nọ, có một cặp tình nhân thuộc vào mối quan hệ đoạn tụ.
Cả hai đều thuộc tầng lớp quý tộc, một người thì là hoàng tử, còn một người là nam hài của Lễ Bộ Thượng Thư đương triều.
Bọn họ yêu nhau, trong sự bí mật.
Ban ngày một người là thư đồng hầu hạ người kia trong phủ, khi đêm xuống thì lại là đôi uyên ương quấn lấy nhau.
Lần đầu tiên gặp nhau, hai người đã trở nên tâm đầu ý hợp vì một đặc điểm chung: ham mê quyền lực.
Thư đồng muốn trở