Bên ngoài truyền vào âm thanh mà gã nghe sơ qua phát biết ngay đây chả phải ai khác ngoài thằng đệ thân thương của gã - Phác Thục Xuyên.
Thằng nhóc này chả có khi không mà đi mua đồ một mình, lại còn đáp thẳng xuống chỗ này thì có phải gọi là quá trùng hợp không? Cho là hắn muốn đi mua đồ thật đi, Trúc An biết bao nhiêu chỗ bán giấy mực, lại đi thẳng tới nơi này? Nếu hôm trước hắn không nói móc gã, chắc gã cũng nghĩ thoáng hơn ha? Bây giờ thì đây mà là trùng hợp cái mốc xì, hắn đang muốn thăm dò xem gã có mặt tại nơi này không thì có ấy.
Chính vì cái tiếng gọi chết tiệt này mà họ Thẩm kia đẩy gã ra, vội vàng chạy ra ngoài bán hàng.
Dịch Thừa Tiền trong tâm thế cây ngay không sợ chết đứng cũng bước ra ngay sau đó.
Gã có làm cái gì lén lút đâu mà sợ, mới xem ít bút tí tiện thể xơ múi chủ sạp tí thôi mà làm gì căng?
Dịch Thừa Tiền bước ra sau, đứng dựa vào cửa, khoanh tay nhìn lấy Phác Thục Xuyên đang ở bên ngoài.
Gã muốn xem hắn làm trò hề gì ở đây.
Cũng xui cho gã, Mẫn Hi có giác quan thứ sáu khá mạnh, hắn có thể cảm nhận được có người nào đó đang nhìn mình, vì thế mà ngước lên.
- Yo, Dịch huynh cũng đến đây lựa bút sao?
Hỏi thế thôi, chứ hắn biết mà.
Nghĩa huynh ở cạnh mỹ nhân này, từ trong nhà đi ra thì lựa bút cái nịt ấy.
Ông bảo vào đấy đút nhau ăn cháo nó còn thiết thực hơn, huống chi mấy ngày trước đã thấy người lấp ló gần đây rồi.
Cơ mà có một thứ chứng thực hơn tất cả, đó là vị chủ sạp kia mặt đỏ bừng lên như uống phải rượu vậy!
- Ừ, đệ cũng thế nhỉ? Hôm nay tức cảnh sinh tình nên dạo chơi sao?
Gã tiến lại, đứng bên cạnh y.
Mẫn Hi nhìn cặp ban cưu (1) trước mắt, thật sự mà nói hắn không phải con nít lên ba, cũng đã trải qua ái tình để biết được hai con người này chính xác không thuộc mối quan hệ người mua kẻ bán bình thường.
Hắn nghĩ, chắc cái ngày hắn sang đây phải gọi chủ sạp một tiếng tẩu tẩu không còn xa nữa.
Phe phẩy cái quạt giấy trên tay, hắn đáp.
- Vâng, đệ hơi chán.
Cơ mà huynh với vị đây quen biết nhau sao?
Dịch Thừa Tiền thản nhiên đáp: "Ừ, y là bằng hữu của ta."
- Tứ hải giai huynh đệ, nhân nghĩa hữu tương phùng.
Hôm nay gặp người ở đây coi như có cái duyên đi, nhìn qua công tử cũng là người đọc sách, không biết có nhã hứng cùng tại hạ kết giao bằng hữu chứ?
Hắn cười.
Mẫn Hi tin vào câu nói mây tầng nào gặp mây tầng đó.
Dịch Thừa Tiền cao quý, lại có học thức, chọn người bên cạnh cũng không thể thấp kém hơn.
Vừa nãy gã bảo đây là bạn gã, hắn liền đưa ra phán đoán người này không chỉ là một thư sinh bán bút bình thường.
Người đọc sách chưa chắc bán giấy bút nhưng người bán giấy bút chắc chắn sẽ đọc sách, bởi vì chỉ có những kẻ sĩ mới thấy hứng thú rồi kinh doanh mấy thứ này mà thôi.
Mà đã là kẻ sĩ, ai lại chẳng mang cái hi vọng thi đỗ dù chỉ là một phần be bé?
Hôm nay kết được bạn thì càng tốt, không kết được cũng chẳng sao.
Thành Trúc An coi vậy mà không to lắm, thiếu gì cơ hội chạm mặt nhau?
- Nếu được vậy thì tốt quá, tại hạ vẫn luôn muốn kết giao với nhiều người xem sách thánh hiền, hôm nay gặp công tử đây quả thực tốt quá!
Họ Thẩm cười với hắn.
Dịch Thừa Tiền bên cạnh y vẫn cứ đứng đó, không nói gì.
- Tại hạ nên gọi công tử là gì nhỉ?
Người này treo miệng nụ cười vốn có của những kẻ bán hàng, tuy nhiên nó rất tự nhiên, đáng mến chứ không hề công nghiệp, giả tạo như những kẻ khác hắn thường thấy.
Vừa rồi đáp hắn như vậy hẳn là cũng chứa mấy phần thật lòng trong câu từ đi.
Người như vậy, hắn thích.
Thích kiểu bằng hữu thôi, giật tẩu tẩu của nghĩa huynh là không nên!
- Tại hạ họ Thẩm, tên Thiếu Lương, cứ gọi A Lương là được.
Chẳng