- Bái kiến nhị vị thân vương!
Băng qua một dãy hành lang dài.
Dịch Thừa Tiền với vị đồng liêu của mình cuối cùng cũng vào đến nơi, hướng đến hai anh em nhà họ Quân hành cái lễ ra mắt.
Quân Bất Hận nhìn hai người trước mặt, xác định luôn việc họ không mang theo bất kì lễ vật nào đến đây, gật đầu hài lòng.
- Miễn lễ đi!
Bất Hối lấy lại vẻ nghiêm túc của một tướng lĩnh, cho nghĩa đệ này của mình thu lại lễ nghi, đồng thời ban tọa.
Người hầu trong phủ lập tức dâng trà, đặt lên cái bàn giữa hai người đó.
Do thời tiết dạo này không mấy dễ chịu cho nên trà cũng là loại thanh mát, giúp giải tỏa bực bội, với nữ nhân còn có thêm công dụng dưỡng nhan.
- Đệ đến chúc mừng đại ca với tam đệ được phong vương vị, không biết có đúng lúc chứ?
"Có lúc nào không đúng đâu?" - Quân Bất Hối cười cười, ánh mắt lướt một lượt trên người Dịch Thừa Tiền, sau đó lại di chuyển sang Mẫn Hi kế bên gã.
Hắn bĩu môi, có ý trêu chọc một phần, còn lại là hỏi thật: "Đệ đến đại ca đã quý lắm rồi, còn dắt thêm đệ tư làm gì?"
Từng câu từng chữ truyền đến khiến Mẫn Hi giật mình nhưng vẫn bình tĩnh bên ngoài.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại chuyện Dịch Thừa Tiền gần như không cho ai khác biết chuyện gã đoạn tụ.
Gã giữ kín đến mức ở nhà cũng diễn, vậy mà sao Nguyên Đức Vương lại biết? Phải chăng vương gia là tướng tài, nhìn phát đoán được ngay tâm tư của người khác? Nếu vậy thì kế hoạch tạo thế lực của hắn phải làm sao?
Có điều Phác Mẫn Hi vẫn chưa biết, Nguyên Đức Vương, Văn Đức Vương với Dịch Thừa Tiền là huynh đệ kết nghĩa.
Ngoài hắn ra, Bất Hối với Bất Hận cũng biết chuyện Dịch Thừa Tiền thích nam nhân.
- Nào có đệ tư, đệ còn đang ế đây này.
"Lại còn nói dối huynh.
Nếu vậy người bên cạnh đệ là ai thế?"
- À, đây là đồng liêu của đệ.
Năm nay y đỗ tam giáp, trên đệ một bậc, cho nên kết làm bằng hữu.
Vừa nãy đệ thấy y đến trước cửa nên ngỏ ý muốn vào cùng.
Quân Bất Hối cười khinh, đoạn quay sang Mẫn Hi.
Hắn vào triều chưa được bao lâu nhưng đủ để biết mình nên làm gì lúc này.
Bản thân đứng dậy, tiến ra giữa, tự giới thiệu về bản thân.
Trái với Quân Bất Hối, Quân Bất Hận mặt không biến sắc nhìn thanh niên này.
Dịch Thừa Tiền kia vốn là tài tử kinh thành, lại còn là con cháu nhà thư hương thế gia, vậy mà lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh bay khỏi ghế trạng.
Y nghĩ người này tâm tư có lẽ cũng không nhỏ, hôm nay đến đây ngoài mặt chúc mừng chỉ là phụ, cái ý chính chắc chắn muốn tìm một chỗ dựa tốt.
Bất Hận phe phẩy quạt giấy.
Bất quá, y thử hắn một chút vậy.
"Thoạt nhìn qua đã thấy cách ăn mặc của đại nhân tuy đơn giản nhưng không hề tầm thường, biểu lộ rõ bản thân thuộc tầng lớp cao quý.
Có điều bổn vương quan sát thấy ngài đi một thân một mình, không có hạ nô theo sau hầu hạ sao?"
Quạt giấy che ngang nửa mặt, y mỉm cười.
Chuyện mà Bất Hận không ngờ tới nhất là y đã đánh giá sai Phác Thục Xuyên.
Có thể y cùng hoàng huynh ra trận, thiên phương bách kế nhưng Mẫn Hi cũng thuộc hàng biệt cụ tượng tâm.
Không dễ dàng gì hắn đỗ đầu tam giáp, cũng không phải tự nhiên mà dám chửi Chu Văn Viên trên triều, trước mặt bá quan.
- Bẩm vương gia, hạ quan thấy bản thân đến đây mục đích cốt yếu vẫn là chúc mừng ngài cùng với Nguyên Đức Vương, nếu mang theo hạ nô bên mình, vậy chẳng khác gì đang diễu võ giương oai hay sao?
Hắn bẩm.
Vừa rồi hắn không có ngốc mà không biết ý tứ của Văn Đức Vương nhắc tới chính là ám chỉ lễ vật.
Lại còn thêm cả thái độ của y.
Nhìn thì phỏng đoán vương gia chắc chắn nhỏ hơn hắn.
Nhỏ tuổi nhưng khí thế không nhỏ, chả trách sao có thể giúp đại ca mình bình loạn tam phiên.
- Phác đại nhân hiểu nhầm rồi, bổn vương chỉ thấy là quan lại đi ra đường mà không có kẻ hầu người hạ đi theo thì khác gì người thường đâu thôi!
Bất Hận lại cười, tư thế ngồi có phần ngả về phía sau.
Y cười xong liền lái sang chuyện khác: "Thôi, hôm nay gặp nhau là duyên, chúng ta đừng nên tiêu cực với nhau, những gì vừa rồi coi như xí xóa nhé, được chứ?"
Vừa nãy y thử vài câu thôi đã biết được với cái khí chất không sợ ai này chắc chắn sẽ làm nên đại nghiệp, vì vậy biến Thục Xuyên thành người không cùng phe chính là ngu xuẩn.
Loại người này không phải để đối đầu, ngược lại nên kéo hắn lên cùng một chiếc thuyền.
Có như vậy mới chơi lại đám đại thần trong triều lần mấy vị hoàng tử kia.
Để đoạt hoàng vị, bọn họ ai mà chả xem y với ca ca như cái gai cần nhổ bỏ, nếu lôi được người tài về phe Bất Hối, vậy mọi thứ sẽ dễ dàng rồi.
Cuộc giao dịch này không chỉ Văn Đức Vương, Nguyên Đức Vương có lợi mà cả Phác Thục Xuyên cũng vậy.
Ta có thân thế, ngươi có chống lưng, đôi bên cùng hưởng lộc.
- Vâng, vừa rồi hạ quan cũng có phần quá lời, vẫn là mong vương