Chính điện còn lại mỗi Quân Bất Hối, Quân Bất Hận và Huy Nghiên Vương.
Đợi cho bóng dáng Dịch Thừa Tiền khuất khỏi, Huy Nghiên Vương mới mở lời trước: "Hôm trước đại điển và tiệc tẩy trần đệ không đến được, hôm nay đệ mang quà bù."
- À, ta cũng tự hỏi là đệ đi đâu đấy!
"Nói ra thì sợ hoàng huynh chê cười, là do đệ sơ suất bị đau bụng, thành ra cáo bệnh." - Huy Nghiên Vương đáp, trong lời nói có một chút tiếu ý.
- Chậc, Bất Ly thế là không được rồi!
Cái người vừa vào nói được câu thỉnh an đã khiến Mẫn Hi với Dịch Thừa Tiền xách mông đi về là Tam Hoàng Tử Quân Bất Ly.
Khác với các huynh đệ của mình, y và Quân Bất Tán chỉ là hai đứa con nuôi của Biện Chương đế.
Tuy vậy nhưng địa vị của y chỉ dưới mỗi đích tử do Hiếu Huệ Ninh Hoàng Hậu sinh, còn lại là hơn tất cả các vị kia.
Thân thế Bất Ly đặc biệt cho nên y vừa lên 8 tuổi đã được phong Vương mà không cần bất cứ công trạng nào cả.
Quân Bất Hận là người coi trọng chữ nghĩa, hiển nhiên lựa bạn mà chơi chắc chắn sẽ lựa người cũng như mình hoặc ít nhất là có học thức.
Quân Bất Ly tuy có được phong vị từ bé nhưng vẫn luôn dùi mài kinh sử mặc dù bản thân không có tư cách dự thi.
Gần như cái đề thi nào y cũng chiến được, chỉ duy có đề Điện Thí vừa rồi, câu thứ hai là hơi khó khăn.
Y nhắm mắt làm bừa, kết quả cũng chỉ kém Trạng Nguyên một chút.
Lại nói đến tiểu tử này, học giỏi cũng thôi đi, sao lại còn có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy? Khác với Quân Bất Hối, Bất Ly với Bất Hận có thiên hướng ngoại hình thư sinh, mềm mỏng nhưng không ẻo lả.
Có thể nói Bất Ly lớn trước tuổi vì mấy cô nương trong thành toàn tưởng y đủ tuổi thành hôn rồi không.
Mỗi một nụ cười đốn thẳng tim của thiếu nữ thì không nói, cả mấy nam nhân khác cũng rung động trước y.
Số người muốn gả cho Bất Ly không ít, có mấy viên quan cũng đến cầu thân nhưng câu trả lời nhận được lại rất phũ phàng: "Bổn vương chưa dậy thì.
Ngài muốn gả nữ nhi cho đứa con nít sao?"
Tất nhiên mồm thì bảo thế chứ dậy hay chưa thì có mỗi y biết.
Học giỏi, ngoại hình tốt, còn gì nữa nhỉ? À! Tài ăn nói và hành xử, rất khéo léo!
Mồm mép tiểu tử này cũng không phải dạng vừa.
Tư duy tranh luận thuộc hàng đỉnh của đỉnh, có điều không thích mở mồm ra cãi trên triều, toàn đợi bãi triều rồi vào bơm đểu riêng với bệ hạ.
Làm như vậy, chư thần sẽ không ghét y, ngoài ra còn ghi điểm trong mắt nghĩa phụ, một công đôi việc.
Biện Chương đế hiển nhiên rất hài lòng về y, cho nên không ép hôn, chắc chắn để cho y tự chọn chính thê.
Chỉ cần không phải phường kỹ nữ xướng ca vô loài hay đầu trộm đuôi cướp, thân đầy tiền án thì y có chỉ người con gái xứ nào ngài ấy cũng chấp nhận cho cưới.
Anh tư hoán phát, phong độ phiên phiên.
Xét về nhan sắc trong Trúc An, y đứng đầu, xét về học vấn y cũng xém đứng đầu, thua mỗi Thục Xuyên.
- Đệ có mang ít quà sang, các huynh đừng chê nhé!.
Truyện Gia Đấu
"Qua đây là được rồi, còn mang quà chi cho tốn kém không biết" - Bất Hận nói, dứt lời liền nhấp trà.
- Có gì đâu mà tốn kém? Triển Phương, mau dâng lên!
Quân Bất Hối nhìn hai thằng em mình tâm tình cười nói rồi lại nhìn xuống mâm lễ Triển Phương đang dâng.
Nó phủ một lớp vải đỏ, bên dưới lớp vải là một vật gì đó giống như cái hộp.
À không, đây đích thị là cái hộp rồi, chỉ là cái gì được đựng bên trong đấy?
Triển Phương tinh ý nhận ra Bất Hối muốn xem kĩ bèn dùng đầu gối tiến lên một chút.
Nguyên Đức Vương giở tấm vải ra, bên dưới là một cái thực hạp ba tầng.
Đến đây Triển Phương giúp hắn tháo bỏ nắp hạp, lấy một hộp hạnh chua từ bên trong.
Tất cả các thao tác đều làm bằng một tay nhưng vẫn rất khéo, không để rơi vãi dù chỉ một chút.
- Đệ hay tin huynh từ chối 8000 lượng vàng của phụ hoàng, dùng tiền đó cứu trợ cho dân, đệ tặng mấy món có giá trị thật sự không hay.
Bất Ly vô dụng, không nghĩ ra nên mua cái gì cho phải.
Chợt nhớ đến trước đây các huynh từng bảo thích ăn hạnh chua nên làm món này.
Các huynh mau ăn thử đi.
Bất Hối gật đầu, đoạn lấy một miếng lên nhấp môi thử.
Tư vị này không tồi, không quá chua, nói chung là vừa miệng.
Hoàng đệ này của hắn lên được triều xuống được bếp, vừa giàu vừa giỏi lại còn biết nấu ăn.
Nhâm nhi vị hạnh chua tan dần trong miệng, hắn tặc lưỡi: "Sau này cô nào gả cho đệ chắc kiếp trước xây bảy cái chùa."
- Nào có, hoàng huynh quá khen rồi.
"Nhìn ra ngoài đường liền thấy số người đòi gả vào Huy Nghiên phủ xếp hàng dài đến Vĩnh Sinh rồi đó." - Bất Hận phẩy quạt.
- "Thế có thích ai chưa? Để hoàng huynh làm mai cho!"
- Thôi, đệ thích độc thân hơn.
Sau đó cả điện chìm trong tiếng nói cười của ba vị thân vương.
Chủ đề bàn tán không có gì nhiều, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh trong quân doanh, kết thúc liền đến chuyên mục sân si chuyện tại kinh.
Bất Ly đem toàn bộ những gì mình biết kể cho hai vị hoàng huynh này nghe, bao gồm cả chuyện tân khoa năm nay cả gan từ hôn Vi Quang Công Chúa cho tới chửi thối đầu Nội Các Đại Học Sĩ.
- Cái gì? Hắn dám sao?
"Là sự thật nha! Ban đầu đệ cũng không tin, nhưng mà hôm tảo triều sau buổi đại phong thì tin rồi!" - Bất Ly tựa lưng vào ghế.
- "Tân khoa năm nay khẩu khí lớn, lá gan cũng lớn, bật gã họ Chu không trượt phát nào luôn.
Đã vậy còn không thèm đi xin lỗi luôn!"
Cuộc đàm thoại chỉ bao gồm Bất Hối và người khai chuyện là Bất Ly, Bất Hận ngồi ở giữa im lặng, nhớ về những câu từ vừa rồi.
Quả thật y đoán không sai hắn.
Bây giờ không phải là nên hay không nữa, chắc chắn