Lễ phong của nhị vị vương gia được diễn ra, là đại lễ xa hoa hơn bao giờ hết.
Vẫn như mọi khi, sau đại điển là một màn thiết yến cho tất cả mọi người.
Mấy cái tiệc rượu này vui thì vui thật nhưng mà hắn không muốn tham gia cũng chả có cách chối từ, đành phải ở lại vì mặt lễ nghĩa mặc dù hắn mệt.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Phác Thục Xuyên hắn không dám đụng đến một giọt rượu nữa.
Mặc cho Dịch Thừa Tiền cứ mời, Quân Bất Hận cứ thúc, hắn không uống là không uống.
Bữa tiệc hôm nay có mặt của Chu Văn Viên với Thượng Quan Điển Ngạo.
Mặc dù già cả rồi nhưng lão vẫn vác xác đến đây, đáng khâm phục.
Chả hiểu hôm nay Chu Văn Viên cắn phải thuốc gì mà chủ động đến mời rượu hắn, lại còn nói chuyện lần trước chúng ta nên xí xóa.
Mẫn Hi nghe vậy cũng chỉ ậm ừ cho qua, thôi không nhắc lại nữa.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn ghim.
Mẹ cha thằng ôn con nhà ông chửi cả phụ thân tôi rồi ông bảo tôi bỏ qua cho ông như thằng kia bỏ con rồi chu cấp 5 triệu à? Đâu có dễ vậy?
Cười cười nói nói ngoài mặt coi như không có gì chứ trong lòng hắn cũng chả khá khẩm cho cam.
Hắn trông cho hết tiệc để mình mau về nhà.
Không khí vui vẻ nhưng đôi khi cũng thật khó chịu.
Cũng may cho hắn, buổi tiệc này đã bắt đầu tan khi Bất Hận nói muốn về nghỉ ngơi.
Chủ tiệc đi rồi thì quan khách ở lại làm chi? Chính vì thế nên mọi người cũng lần lượt cáo lễ ra về, chuẩn bị cho ngày mai.
Ngày này cứ qua rồi đến ngày khác.
Từ khi Văn Đức Thân Vương nhập triều, những chuyện huyên náo không những không hết mà mỗi ngày một nhiều hơn, song tính nghiêm trọng thì có vẻ không còn dữ dội như trước.
Một ngày, hai ngày, rồi đến tháng, rồi bốn năm trôi qua, trên dưới Đại Hưng nhìn chung vẫn có vẻ khá thuận hòa, không có chiến tranh, cũng chả có tham nhũng, mặc dù mấy vị trong triều vẫn muốn kéo nhau xuống nước.
Nhìn qua mấy vị bằng hữu liên tục thăng chức trong thời gian ngắn mà mình thì chả có gì trong tay ở tuổi cập quan, Mẫn Hi thở dài ngao ngán.
Đâu phải hắn không muốn leo phẩm, mà là do chả có cái gì để lập công cả, thành ra hắn cứ ở mãi ngũ phẩm.
Mà bỏ đi, với xuất thân của hắn, chưa bị giết chết là may rồi!
Bốn năm, thời gian không dài nhưng đủ để tư tưởng của hắn ít nhiều gì cũng trưởng thành hơn.
Tiến bộ lớn nhất ở việc đụng chuyện sẽ không nhảy đong đỏng lên như hồi trước mà bình tĩnh tra rõ nguyên nhân, từ đó xử lí cho thích đáng.
Mọi thứ bây giờ của hắn đều rất hoàn hảo, chỉ có một điều duy nhất bất ổn.
Hắn chưa thú thê.
Mẫn Hi năm 20 tuổi đương nhiên khác biệt hoàn toàn so với 4 năm trước.
Hắn có tiền, có học vấn, có địa vị, con cũng có, chưa kể dậy thì xong có phần công hơn trước, cao cũng cao hơn.
Người như hắn mà chưa chịu lấy vợ khiến nhiều kẻ khác thấy kì.
Thậm chí hàng xóm có gợi ý cho hắn vài mối nhưng đều bị hắn từ chối sạch.
Đại phụ thân của con hắn còn sống sờ sờ, bảo hắn đi cưới thêm người nữa, coi sao được?
Hắn chả có hơi đâu quan tâm tới chuyện gia thất, gần như mọi vấn đề trong phủ đều quẳng hết cho chủ mẫu tùy ý quyết định.
Bản thân hắn nghĩ mình quản chuyện tiền nong với quan hệ xã hội là đủ rồi, huống chi cái phủ này vốn dĩ là của y, để y quản thì đã sao?
- Cha, dậy đi, tối rồi đó!
Sáng nay lên triều làm một trận rần rần với đám quan lại khiến hắn mệt mỏi, vì vậy mà vừa về đến nhà đã lăn vào ngủ.
Hoàng Ngự Vũ lúc đó đang làm nốt mấy cái Hoà Quả Tử trong bếp, nghe Vạn Phương nói cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Bánh trái xong xuôi, ngồi đợi mãi chẳng thấy hắn dậy, sốt ruột quá nên y mới bảo Ngọc Trúc vào xem.
- Con gái ngoan, để cha ngủ một chút!
Con bé đứng một bên chống nạnh, phồng má nhìn hắn, ngược lại tiểu phụ thân của nó đang ngáp ngắn ngáp dài trên giường.
Hắn vươn tay xoa đầu Ngọc Trúc vài cái, đoạn dừng lại ngủ tiếp.
Ngọc Trúc nhỏ không nhịn được, tiếp tục phồng má, dậm chân làm nũng: "Cha không dậy con sẽ đem bánh của người cho Quang Tuệ ca ca ăn hết luôn."
Nghe đến đây, Mẫn Hi đột nhiên ngồi dậy.
Hắn vươn vai mấy cái, chợt cảm thấy mệt mệt sau giấc ngủ trưa dài.
Cái này có lẽ là hiện tượng mặt trời đè, chắc sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe.
Dù sao hắn cũng là thanh niên trai tráng mà.
- Thua cái miệng nhỏ của con.
Hắn liếc sang Ngọc Trúc, nở nụ cười hiền từ, rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Bé con chạy theo hắn, do mới 4 tuổi nên nàng cũng chưa được cao lắm, vậy mà trong nhà này toàn mấy cây cột.
Bình thường Nghi Thái, Vạn Phương lẫn Mẫn Hi với nàng mà dạo phố chung, nếu không để ý có thể để lạc nàng vì nàng quá bé.
Ấy là ba người này còn bình thường, đại phụ thân của nàng mới thuộc hàng chân dài hiếm có kìa.
- Cha, bế con!
Bé con của hắn càng lớn càng bám người.
Ngoại trừ những lúc hắn không có ở nhà, hầu như lúc nào nàng cũng dính chặt lấy hắn, nhiều khi đi ngủ cũng không chịu rời.
Có mấy đêm công chúa của hắn chen vào giữa hai người, nằm ôm hắn một cách ngang ngược, mặc kệ cho Hoàng Ngự Vũ lắc đầu ngao ngán.
Lắc thì lắc thôi chứ y cũng chả làm gì được con nhóc này cả.
Người lớn ai lại đi chấp nhặt với trẻ con bao giờ?
Hắn chiều theo ý con gái, dùng một lực nhẹ liền có thể nhấc bổng con bé lên.
Hôm nay hắn bế nó, có cảm giác nặng tay hơn tháng trước một chút.
Được như vậy cũng tốt, không quá nặng cũng không quá nhẹ chứng tỏ con gái hắn vẫn khỏe mạnh.
- Ngày mai con muốn ra ngoài dạo phố, cha đi với con nha?
"Tiếc là ngày mai ta bận mất rồi, nếu con vẫn muốn đi thì rủ phụ thân xem." - Hắn cười.
- Không chịu, phụ thân chỉ toàn ghé vào mấy hàng son phấn thôi!
Ngọc Trúc bám chặt lấy cổ hắn nũng nịu.
Tình huống có chút làm hắn khó xử bởi sáng hắn có hứa với đám huynh đệ ngày mai sẽ sang Nguyên Đức phủ làm một chầu nhậu nhẹt no say, chẳng nhân dịp gì cả.
Bây giờ sát ngày mà hắn hủy kèo thì có hơi kì.
Bất Hối với Bất Hận chắc chắn sẽ không ghi thù, tuy nhiên hắn là người thấy áy náy trước.
- Bé ngoan là không nháo loạn, ngày mai cha thật sự bận, để hôm khác dẫn con đi sau nhé.
Mấy năm qua, quan hệ của hắn với Nguyên Đức Thân Vương thật sự có chiều hướng tốt lên.
Ngày đó tuy kết nghĩa huynh đệ nhưng chỉ mới là sơ giao.
Từ bạn thường, hai người tiến hóa thành bạn thân, rồi bây giờ