- Con nhớ rồi, sẽ không có lần sau nữa.
"Được." - Hắn tự rót cho mình một tách trà, uống để hạ nhiệt.
Vừa nãy trên triều đã cáu, về nhà đang tính tìm chồng để sân si khẩu nghiệp, nói xấu đồng liêu cho bớt giận thì gặp ngay cảnh ban nãy.
Một đứa thư đồng cả gan động tay lên đầu của con gái hắn, bộ phận mà chỉ song thân mới được phép sờ đến.
Đúng là láo xược! Nếu là hắn của 4 năm về trước, chắn chắn hắn sẽ làm ầm lên một trận, rồi vịn vào cớ này mà đuổi nó xéo khỏi phủ.
Tuy nhiên, bây giờ hắn lớn rồi, 20 tuổi đầu chứ có phải đứa nhóc nữa đâu, hành xử như vậy thì coi làm sao được? Chuyện này cũng chả có gì to tát, vấn đề đạo đức thì từ từ giáo dưỡng cũng được, không nhất thiết phải làm căng.
- Trước khi đi ta có dặn phu nhân trông ngươi làm bài giúp, đã làm xong chưa?
- Dạ rồi.
"Tốt lắm, vậy mang đến cho ta xem." - Hắn bắt chéo chân, đặt tách trà xuống bàn, mắt phượng lúc này chú ý sang bức tranh thêu ban nãy y vừa làm.
Cầm lên ngắm nghía nó một chút, hắn thấy nó thật sự rất đẹp, mặc dù là chưa làm xong nhưng lại rất tỉ mỉ, đến mức lật qua lật lại hai mặt đều nhìn được hình.
Chợt hắn ngó xuống góc dưới, thấy ở đó còn thêu tên của mình, thầm nghĩ là ai mà có thể viết được đầy đủ kí tự, không sót nét nào nhỉ? Phủ này ai cũng biết chữ nhưng Nghi Thái, Vạn Phương thì không đủ trình để viết cái tên phức tạp như này, Kim Quang Tuệ càng không.
Đứa học trò này mấy lỗi cơ bản còn sai lên sai xuống, chữ thì gà bới, tuyệt nhiên không thể.
Loại trừ hết khả năng thì còn mỗi y, Hoàng Ngự Vũ.
Có điều hắn chưa bao giờ thấy y thêu thùa may vá, chắc không phải đâu.
Cơ mà nếu không phải y thì là ai? Hay có một người nào đó tặng cho hắn? Cũng không đúng, nếu tặng thì người ta đã tặng bức hoàn thành rồi, tại sao lại tặng bức chưa thêu xong?
- Của ai mà quăng ở thư phòng vậy?
Kim Quang Tuệ cầm tờ bài thi lại: "Dạ, là của phu nhân.
Ban nãy người có ghé qua đây, chắc là đi gấp quá nên để quên lại."
Thực chất chắc là do bài của con quá xúc phạm thị giác nên mới đi, tránh ở lại mà điên tiết xách roi lên vụt cho con mấy cái - Kim Quang Tuệ nghĩ thầm.
- Lâu rồi không đi chợ với y, viện Thuận Hoa có nhiều cái thú vị hơn ta nghĩ.
Lâu ở đây của hắn tức là ba tuần.
Đã ba tuần rồi hắn không cùng y dạo phố.
Thời gian này công việc đột nhiên nhiều, hầu như mọi người đều phải mang văn thư về nhà mà làm.
Bận bịu suốt ngày khiến hắn không có thời gian quá nhiều cho gia đình nhỏ của mình, đâm ra thấy chút có lỗi với hai người kia.
Có lẽ khi hắn không bồi chuyện với y, thành ra y chán nản, tìm việc khác làm để giải khuây.
Hắn thầm nghĩ, để khi nào công việc bớt căng lại, hắn sẽ dành thời gian cho hai người nhiều hơn.
Mẫn Hi nhìn xuống đường thêu trên bức tranh, bất giác cười một cách hài lòng.
Ở với nhau bốn năm rồi, vậy mà hắn lại không biết y thêu đẹp thế này.
Xem ra con người này vẫn còn nhiều điều mà hắn chưa tìm ra, hôm nào rảnh rảnh ngồi khai thác tí vậy.
- Chủ nhân....!
"Suýt thì quên mất, để ta xem!" - Hắn nhận lấy tờ giấy, cũng như y mà đảo mắt đọc.
Có điều hắn chưa đạt đến trình độ thượng thừa để lướt qua một lần liền có thể xác định là bài văn hay hay tệ, đành phải đọc từng câu từng chữ.
Mẫn Hi nâng tách trà lên nhấp môi một lần nữa, mắt phượng đỏ rực vẫn dán vào bài làm của Kim Quang Tuệ như ban đầu.
Dường như hắn đang cố gắng tha thứ cho sự ngu ngốc trong từng câu văn của cậu thư đồng nhà mình.
Bằng chứng cho thấy điều đó chính là việc tay cầm tờ giấy của Mẫn Hi đã bóp nó rất chặt.
Dường như muốn nhăn luôn bài làm.
- Phu nhân có xem bài của ngươi không?
"Dạ có..." - Nó gãi đầu.
- Y nói sao?
"Người phạt con chép lại 1000 lần ạ." - Kim Quang Tuệ tiếp tục cúi mặt.
- Tốt lắm, chép thêm 500 lần nữa, ta muốn thấy chúng ở viện Thuận Hoa trước ngày này tuần sau.
Mẫn Hi đứng dậy, vừa rời đi vừa nói, lúc chữ cuối cùng trong câu được buông ra cũng là khi hắn đóng cửa lại rời đi.
Đọc xong bài đó, hắn nghĩ mình cần đến viện Thuận Hoa tìm y cho đỡ bực.
Thật sự bài làm của thư đồng khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
Sai mấy cái khó thì thôi đi, đến chính tả mà cũng sai là sao? Kì khoa cử thì đang đến gần mà bây giờ mấy thứ đơn giản này còn không xong thì thi với thố cái gì đây?
Thôi, chuyến này cho nó chờ ba năm nữa rồi thi lại.
Người đi ra từ phủ Trạng Nguyên mà rớt ngay từ vòng thi Hương thì nhục lắm!
Hắn vừa đi vừa cười, từ lúc nào đã bước đến cửa viện.
Hương thơm thoang thoảng từ bên trong truyền ra khiến hắn ngây người một lát.
Đoán xem phu nhân Huỳnh phủ hôm nay dùng loại huân hương nào nhỉ? Trầm hương hay Đinh hương? Đều không phải!
- Ta về rồi đây.
Không có tiếng đáp lại hắn, bước vào bên trong cũng không thấy ai.
Hắn nghĩ chắc Hoàng Ngự Vũ đang ở đâu đó thôi, nếu không thì có lẽ y sẽ chẳng đốt hương xông làm gì.
Chẳng biết có cái ma lực nào thôi thúc hắn tiến vào bên trong, rồi dừng lại trước hồ nước nóng.
Nước trong hồ bốc hơi lên, tạo một cảm giác ấm ấm lạ thường.
Thấp thoáng qua mấy cảnh vật trang trí, hắn thấy bóng lưng của người nào đó.
Hắn thấy y một nửa trên bờ, nửa ở dưới nước, tay trái chống cằm, tay phải nâng ly rượu.
Vài cánh hoa rơi xuống mặt nước, tạo thành khung cảnh vừa tình vừa thơ.
Bình thường tóc của Hoàng Ngự Vũ dài và mượt là sự thật không ai chối cãi.
Y thường hay cố định chúng bằng một cây trâm ở phía sau, giờ đây toàn bộ đều được xoã xuống.
Nam nhân này của hắn không mặc gì cả, thành ra toàn bộ thân thể y, hắn thấy hết.
Da dẻ y thật sự rất đẹp, hoàn toàn trắng trẻo, có khi còn mịn hơn cả phụ nữ.
Cũng phải thôi, y mất khá nhiều thời gian để chăm sóc nó mà.
Hai mắt y nhắm liền, đưa y rượu lên uống cạn.
Giây phút đó hắn biết được một chuyện, đó là liêm sỉ hắn rớt đâu đó rồi.
- Ai?
Y nghe thấy tiếng bước chân đạp lên lá cây khô, giật mình mở mắt.
Chỉ khi nhìn thấy hắn trước mặt, y mới thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi về rồi à?"
- Ừ.
Bộ làm chuyện gì khuất tất hay sao mà giật mình vậy?
"Không có.
Thôi, ra ngoài đợi ta chút đi, ta lên ngay." - Nghĩ thì