Diệp Chính Thần?!
Vừa nghe được ba chữ được thốt ra từ
chính đôi môi đẹp đẽ của anh, Bạc Băng không nhịn mà đưa mắt nhìn đầu
đến chân, đánh giá người hàng xóm mới trong truyền thuyết của cô.
Có lẽ như anh ấy vừa từ hội thảo trở về,
trên người vẫn còn đang mặc một bộ Âu phục màu đen với áo sơ mi trắng,
vẻ mặt lễ độ, ôn hòa, khiêm tốn, không hề có biểu hiện phiền chán. Suốt
đường đi, cô trộm quan sát anh. Căn cứ vào giá trị của chiếc xe xa xỉ
này, cô nhận thức anh chàng này không phải con nhà tài phiệt thì cũng là con của cán bộ cao cấp.
Khó trách tại sao Diệp Chính Thần lại có
nhiều phụ nữ theo đổi như vậy, đơn giản là vì phụ nữ không thể chống lại sự quyến rũ của anh, vẻ ngoài đẹp trai, có tiền, lại học ngành y trong
một trường đại học nổi tiếng. Đây đúng là mẫu nam chính điển hình trong
những cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
“Xin chào, anh có thể gọi tôi là Bạc Băng.” Cô nói.
“Bạc Băng, cái tên nghe rất êm tai.” Nhìn phản ứng bình thản của anh, xem ra anh chưa thấy tờ giấy ghi chép của cô rồi.
Cô vừa muốn nói thêm, thì anh dừng xe lại, chỉ tay về phía siêu thị nói: “Chính là ở đây”
Cô chăm chú đối chiếu nơi này với bản đồ, khó trách cô không thể tìm thấy, A Tam đã vẽ cho cô một bản đồ sai phương hướng.
“À… Xin hỏi, lát nữa anh có đi đâu nữa
không?” Bạc Băng khéo léo hỏi, cô rất hy vọng anh sẽ về nhà trọ, như vậy cô có thể đi nhờ xe anh về rồi.
Đối với câu hỏi của cô, anh bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng đó không phải là biểu hiện phản cảm, anh khách khí trả
lời cô: “Lát nữa tôi sẽ về nhà trọ.”
Bạc Băng nở nụ cười, dò xét anh: “Anh có vội không? Có thể chờ tôi một lát được không?”
Anh chớp mắt, trên môi nở một nụ cười xấu xa, ánh mặt trời chiếu sáng vẻ anh tuấn của anh làm toát lên nét phóng
đãng không kềm chế được: “Nếu cô muốn đến nhà trọ của tôi, tôi cũng
không ngại đâu.”
A! Nói như vậy chẳng khác nào anh chính là dạng công tử đào hoa nha.
Bỗng nhiên, Bạc Băng cảm thấy người hàng xóm mới này của cô có chút ý tứ mờ ám, thế nên cô cũng trêu anh: “Cũng được!”
Câu trả lời của Bạc Băng làm Diệp Chính Thần hơi sửng sốt, anh dùng ánh mắt mê hoặc dõi theo cô vào siêu thị.
Bên ngoài, đang có một anh chàng đẹp trai chờ đợi nên Bạc Băng không dám lãng phí thời gian. Cô mua mì và trứng
gà bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ một lát sau cô đã bước ra khỏi siêu thị,
quả nhiên anh vẫn còn đang chờ cô. Chỉ là ánh mắt bình thản ban đầu của
anh chàng có thêm một chút bốc đồng, một chút suy nghĩ thật chuyên tâm.
Cô vừa bước vào xe, anh không hỏi thêm bất kì điều gì mà nhanh chóng khởi động xe, tiến thẳng về nhà trọ.
Chưa đến mười phút sau, xe anh đã tiến
vào khu nhà trọ, có thể thấy rằng loại xe đắt tiền này thịnh hành là một chuyện hoàn toàn hợp lý, nó không phải chỉ đơn thuần là được dùng để
phô bày sự giàu sang.
Khi Diệp Chính Thần bước xuống xe, Bạc
Băng mới phát hiện ra rằng anh rất cao, quần áo rất vừa vặn, bộ Âu phục
màu đen khoác lên người anh hoàn toàn phù hợp trong việc thể hiện thân
hình cao ráo, thon dài đến hoàn mỹ của anh.
Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu lên người
anh, mặc dù ánh sáng mang màu sắc u ám của chiều muộn nhưng khi chiếu
rọi vào thân ảnh ấy lại long lanh một cách kì lạ.
Bạc Băng có chút ngẩn ngơ, đến nỗi cô
quên cả nói chuyện trong suốt quá trình đi theo anh lên lầu, mãi cho đến khi đứng trước cửa phòng trọ của anh, Diệp Chính Thần mới quay đầu liếc cô một cái, dường như có vài điều còn chưa xác định rõ ràng, lại giống
như chuẩn bị muốn nói gì đó.
Bạc Băng mỉm cười nhìn anh, cô vươn tay
chỉ lên cửa phòng anh, anh nhìn theo hướng cô đang chỉ, trên đó có một
tờ giấy ghi chép, mặt trên tờ giấy là hàng chữ được viết ngay ngắn bằng
tiếng Hán:
“Xin chào, tôi tên Bạc Băng, là người ở
cạnh phòng anh. Phải một thời gian nữa tôi mới có thể kết nối được
internet, trước mắt tôi có thể sử dụng nhờ đường dây internet của anh
được không? Cám ơn.
P.S: Phương thức liên hệ: XXXXXX
Người viết: một gương mặt tươi tắn đáng yêu…”
…
Diệp Chính Thần xem hết tờ giấy, quay lại nhìn cô, nở một nụ cười thật tươi.
Bạc Băng không thể không thừa nhận, khi
anh cười sẽ để lộ ra một gương mặt cực kì mê hoặc, khóe miệng cong lên,
đôi mắt hẹp dài khép lại một nửa, toát ra dáng vẻ của một chàng trai bí
ẩn.
“Cô bé! Giỡn với anh hả?”
Bạc Băng nhìn anh nở một nụ cười đáng yêu: “Em thật sự hy vọng phòng trọ của anh… Có thể giúp em kết nối internet.”
Ý cười trên môi anh càng đậm, anh rất phong độ mở cửa phòng: “Em vào đi!”
Bước vào phòng anh, ánh mắt Bạc Băng chợt sáng ngời.
Trước mắt cô là chiếc rèm cửa màu xanh
nhạt dài chấm đất, che phủ toàn bộ cửa sổ, ánh mặt trời khi xuyên qua
cửa sổ rọi vào phòng lại trở thành màu xanh nhạt nhẹ nhàng, khoan khoái
bao phủ lấy khắp căn phòng.
Trên giường đệm và chăn cũng là một màu
xanh nhạt, chăn không xếp lại mà được trải rộng phủ lên giường, trên đó
hoàn toàn không thấy được bất kỳ một nếp gấp hay vết bẩn nào.
Trên bàn học của anh, ngoại trừ một chiếc laptop Apple cùng vài cuốn sách y học thì không còn bất kì thứ gì khác. Bạc Băng tùy ý đi lướt qua toilet, cạnh bồn rửa mặt là những món vật
dụng vệ sinh cá nhân được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Cô biết người học y đều ưa thích sạch sẽ, nhưng những người có thói quen sống ngay ngắn trật tự như thế này thì
thật sự không nhiều… Trừ khi…
Đầu cô bắt đầu nóng lên… Trừ khi anh tốt nghiệp đại học quân y.
Quân y?! Bên trong đã có khí phách của
quân nhân, bên ngoài còn thêm khí chất nho nhã và tinh tế của một bác
sĩ, đúng là một người đàn ông kinh điển trong những người đàn ông kinh
điển nha! Trong lòng Bạc Băng bỗng chốc nhộn nhạo hẳn lên…
Diệp Chính Thần cởi áo khoác Âu phục bên
ngoài vắt lên tủ, rồi lại tùy tiện cởi hai cúc áo sơ mi, sau đó anh xắn
tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay.
Ngay lập tức, trên người anh toát ra một phong thái cởi mở nhưng vô cùng cuốn hút.
Cô cảm thấy trên con người anh có tư chất quân nhân mà đúng lí không nên có, nhưng đó lại chính là điểm cuốn hút đối với phụ nữ.
Trong lúc Bạc Băng còn đang nghiên cứu,
cân nhắc chưa ra khí chất trên người anh, thì anh mở ngăn kéo, lấy ra
một tờ giấy và bút, anh viết nhanh trên mặt giấy tài khoản và mật mã.
“Đây là tài khoản và mật mã internet của
anh, về sau em không cần đăng kí internet mới, em dùng tài khoản này là
có thể…” Nói xong, dường như nhớ đến điều gì đó, anh hỏi: “Đúng rồi, em
có biết cách cài đặt không?”
Cô nghĩ chỉ cần vào mạng được là tốt rồi, không cần thiết phải cài đặt rắc rối như vậy a.
“Cài đặt cái gì?”
Vừa nghe đến câu hỏi này là biết ngay cô là người mù vi tính.
“Để anh cài đặt giúp em.”
“Phiền anh rồi! Sư huynh” Bạc Băng vừa
xoay người định bước ra ngoài, cô liền thấy bóng dáng của Tần Tuyết. Bạc Băng quay đầu nhìn về phía Diệp Chính Thần thì bắt gặp gương mặt suy tư của anh. Hiểu được ý tứ của anh, cô liền nói: “Khi nào anh rảnh thì
giúp em cài đặt cũng được.”
“Được rồi, tối nay anh qua.” Diệp Chính Thần vừa nói, vừa đưa Bạc Băng ra cửa.
Anh đưa cô tới cửa, Tần Tuyết vừa có ý
nhấn chuông thì gặp ngay Bạc Băng đang bước ra, cô ấy kinh ngạc nhìn
Diệp Chính Thần. Bạc Băng cảm thấy được khóe miệng của Tần Tuyết dường
như đang giương lên cười, một nụ cười rất nhạt. Mà nếu như không để ý kĩ thì rõ ràng thì chẳng thể nào nhìn thấy được, nhất định là ảo giác rồi.
Vì không có ý gián đoạn cảnh người khác
đoàn tụ, chi bằng vì tình bạn xa cách mấy ngày, cô chào hỏi Tần Tuyết
bằng vài câu đơn giản rồi lập tức tránh đi nơi khác.
…
Bạc Băng trở về phòng mình, cô vẫn chưa
cởi giầy thì chợt nghe được giọng nói đầy vẻ chất vấn của Tần Tuyết từ
phòng cách vách truyền đến: “Diệp Chính Thần, ý của anh là gì?”
Giọng nói của Tần Tuyết không lớn, nhưng
bởi vì âm thanh sắc bén nên vô cùng rõ ràng. Thêm vào đó là do kiến trúc nhà trọ được thiết kế để hạn chế thương vong khi Nhật Bản có địa chấn
nên vách tường được xây dựng bởi một vật liệu đơn giản, đương nhiên là
độ cách âm cũng rất kém.
“Rõ ràng là anh đang trốn tránh em!” Âm thanh của Tần Tuyết lại như được nâng cao thêm hai mươi đề-xi-ben nữa.
“…” Bạc Băng không nghe thấy Diệp Chính Thần trả lời, có thể thấy rằng thái độ của anh lúc này đang không được tốt cho lắm.
“Anh đang trốn tránh em, ngay cả điện thoại của em anh cũng không nhận…”
“….”
“Anh đừng nghĩ là em không biết gì hết,
thật ra tối hôm qua anh đã về rồi, anh về cùng với Tanaka Yuko. Tối hôm
qua anh ở cùng với cô ta, có đúng không?”
Nghe được một câu như thế, Bạc Băng suýt
chút nữa thở không ra. Đàn ông bên ngoài lêu lổng bị bạn gái bất quả
tang. Aizz! Thảm rồi nha!
Lòng hiếu kì bị kích động, để nghe được rõ ràng hơn, Bạc Băng tiến lại gần toilet – nơi âm thanh phát ra rõ nhất.
“Đúng!” Cô cuối cùng cũng nghe thấy câu trả lời của Diệp Chính Thần,
âm thanh trầm thấp mà lại dứt khoát vô cùng.
“Tối hôm qua tôi qua đêm cùng với cô ấy
thì sao, tôi ở Tokyo mấy ngày nay mỗi ngày đều ngủ cùng giường với cô
ấy. Cô hài lòng chưa?”
“Anh! Anh…”
“Nếu cô muốn ở cùng với tôi, thì tối nay có thể đến, tôi không để ý đâu!”
“Vô sỉ!” Giọng nói của Tần Tuyết mang theo vẻ uất ức nghẹn ngào pha lẫn cả sự hỗn loạn.
“Hiện tại cô biết cũng chưa muộn đâu!”
Tần Tuyết bật khóc chạy đi, bóng dáng cô ấy nhanh chóng biến mất ở phía cuối hành lang.
Nước mắt của Tần Tuyết như mang theo sự tích tụ đau khổ của ngàn năm, còn có thể van xin thêm gì nữa?!
…
Đây là ngày đầu tiên Bạc Băng quen biết Diệp Chính Thần.
Anh ấy đúng là điển hình của một công tử đào hoa nha!
Có thể ngày hôm qua, anh ấy đối với bạn
rất mực dịu dàng, nhưng hôm nay, anh ấy vẫn có thể mây mưa trên giường
với người phụ nữ khác.
Bạn không được oán, không được hận, đơn
giản bởi vì trong quá trình quen biết, anh ấy chưa bao giờ có ý định che giấu bản chất bỉ ổi của bản thân, thậm chí dường như anh ấy còn tinh
tường để cho bạn ngầm hiểu rằng: “Anh ấy chỉ cho bạn ngày hôm nay, không có chuyện hứa hẹn trong tương lai…”
Một khi đã lựa chọn anh ấy, bạn nên biết sẽ có kết quả như thế nào!
Bạc Băng không hiểu vì sao Tần Tuyết vẫn
muốn yêu thương anh, chẳng nhẽ cô ấy hy vọng sẽ có một tình yêu khắc cốt ghi tâm từ cuộc tình cảm ngắn ngủi vừa hiện diện kia sao?
***
Vì Tần Tuyết, Bạc Băng cảm thấy có một
chút oán hận xót thương trong chốc lát, bỗng nhiên bụng của cô vì đói mà kêu vang, cô chợt phát hiện ra rằng đẹp trai cũng không thể không ăn
cơm, con người vẫn cần phải ăn để tiếp tục sống.
Bạc Băng mở tủ lạnh, lấy ra một miếng
thịt gà, một vài quả ớt, sau đó đun nóng nước, chuẩn bị làm món mì cay
Thành Đô. Cô vừa ngồi xuống ăn được hai đũa thì chuông cửa vang lên chỉ
đúng một tiếng, người nhấn chuông sau đó lẳng lặng đứng chờ… Chỉ một
điều nhỏ này đủ thấy người đó có trình độ kiên nhẫn tới mức nào.
Bạc Băng mở cửa, bên ngoài cô thấy Diệp
Chính Thần trong tay đang cầm một hộp chocolate được đóng gói tinh xảo,
anh tao nhã chào hỏi.
“Chào em! Anh không làm phiền em chứ?”
“Không.” Bạc Băng vội vàng lau lau khóe
miệng, thực ra trước lúc mở cửa cô đã lau qua một lần, nhưng mà vẫn
không tự chủ được mà lau thêm một lần nữa.
Anh đưa hộp chocolate đang cầm trên tay cho cô, anh nói là mua khi đi dự hội thảo ở Tokyo, tặng cho cô.
Bạc Băng vui vẻ nhận lấy. Cô biết đây là
một trong những phong tục của địa phương, cứ hễ mỗi lần có dịp đi xa đều mang về những món ăn nổi tiếng của nơi đó để làm quà tặng để biểu hiện
sự quan tâm. Chỉ là, cô không thể xác định được món quà này ban đầu anh
định tặng cho cô gái nào.
Vừa mới bước vào cửa, anh liền đưa mắt nhìn vào món mì cay Thành Đô đang đặt trên bàn của cô.
“Thơm quá! Em là người Tứ Xuyên?”
“Đúng, Tứ Xuyên, Nam Châu. Chắc là anh vẫn chưa ăn cơm chiều đúng không? Ngồi xuống ăn một ít đi.”
Thấy cô đưa cho anh một cái bát và đôi đũa, anh cũng không từ chối, mà lập tức ngồi xuống.
Anh nói anh thích nhất là các món cay,
đáng tiếc là người Nhật không thích ăn cay, ở Nhật Bản không có nơi nào
bán món cay Tứ Xuyên. Cho nên cứ mỗi lần anh về nước, đều liên tục ăn
các món cay mấy ngày liền.
Bạc Băng nói: “Cũng có một người bạn đã
nói cho em biết như vậy. Cho nên, em đã cố tính mang theo một túi gia vị cay sang đây, em còn mang theo một số nguyên liệu cho món lẩu, chờ hôm
nào rảnh em mời anh qua nếm thử.”
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn cô: “Cuối tuần này được chứ!”
Nhìn thấy biểu tình trẻ con của anh, cô không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Cuối tuần em không rảnh, em phải đến phòng thí nghiệm nuôi dưỡng tế bào…”
Bạc Băng cố ý dừng lại một lúc, nhìn thấy trong mắt anh không còn sự hân hoan lúc đầu, cô cười nói tiếp: “Buổi
tối ngày mai em rảnh, mấy giờ anh về?”
“Bảy giờ, anh đi mua thức ăn!”
Bạc Băng rất muốn nói, anh có nhiều bạn gái đến như vậy, mà không cô nào chịu nấu cơm cho anh ăn sao?!
Bỏ đi! Không khí đang vui vẻ, vẫn là không nên cứa vào vết sẹo của anh ta.
“Em chờ anh, chúng ta cùng đi” Nếu đã nói mời người ta ăn cơm, mà để người ta mua thức ăn thì không hay cho lắm.
…
Ăn cơm chiều xong, Bạc Băng thu dọn bát đũa, còn anh thì giúp cô cài đặt internet, sau đó kiểm tra chất lượng đường truyền.
“Sư huynh! uống một tách cà phê nha?”
Diệp Chính Thần nhìn thoáng qua chiếc
đồng hồ trên tay, ánh sáng phát ra từ những viên kim cương trên chiếc
đồng hồ rất chói mắt, Bạc Băng không biết đeo loại đồng hồ như thế này
thời gian dài có làm ảnh hưởng đến thị lực hay không.
“Cũng muộn rồi, anh không làm phiền em nữa.”
“À.” Đúng là cũng đã không còn sớm nữa, Bạc Băng cũng không có ý giữ anh lại: “Em tiễn anh.”
Lúc gần ra cửa, Diệp Chính Thần nói: “Cám ơn em vì bữa cơm chiều.”
“Đừng khách sáo, một bữa cơm bình thường thôi mà.”
“Anh có thể nói một nguyện vọng, được không?” Anh nghiêm túc nói với cô.
“Anh nói đi.” Bạc Băng khiêm tốn lắng nghe nguyện vọng của anh.
“Lần sau, nếu em có nấu mì thì nấu nhiều một chút.”
“À…” Môi của cô không thể kiểm soát mà cong lên: “Đây có phải là một lời khen ngợi không? Thành thật đi.”
“Đây đúng là một lời khen ngợi, thật đó.”
“Cám ơn.”
…
Một lát sau khi Diệp Chính Thần rời khỏi, Bạc Băng ngồi trước máy vi tính, một mặt cô cùng mẹ trò chuyện, mặt
khác cô vừa ăn chocolate Leonidas được sản xuất từ Bỉ.
Mùi vị ca cao đậm đà, ngọt nhưng không
ngán. Chocolate vừa vào miệng đã hòa tan, lưu lại hương thơm. Mùi vị
ngọt ngào lan tỏa ngập tràn trong khoang miệng.
Mẹ cô nói: “Vì sao con lại cười vui vẻ quá vậy?”
Cô có cười sao? Có lẽ có.
“Có một người bạn vừa tặng chocolate cho con.”
“Bạn à? Nam hay nữ??” mẹ cô bắt đầu dò hỏi.
“Mẹ đừng có suy nghĩ ngợi lung tung, anh ấy là hàng xóm của con!”
“Mẹ nghe dì Lý của con nói, tư tưởng và
quan niệm của người nước ngoài rất cởi mở, rất nhiều sinh viên du học bị ảnh hưởng, không cần biết người ta ở ngoài sống như thế nào, nói sống
chung là sống chung, nói chia tay là chia tay, không có một chút quan
niệm đạo đức và tinh thần trách nhiệm nào cả… Còn có loại người, ở trong nước đã có gia đình, ra nước ngoài lại quan hệ bừa bãi, con không được
lừa dối người nhà!”
“Mẹ yên tâm đi, con không lừa dối bố mẹ đâu.”
“Con nha đầu chết tiệt kia, Chung Thiêm…”
Lại nữa rồi, Bạc Băng nhanh chóng cắt đứt lời ca tụng công đức phía sau của mẹ, tiếp tục thưởng thức hương vị chocolate.
Ăn nốt miếng cuối cùng, cô nhìn lại trong hộp, khổ sở nuốt nước bọt…
Vốn dĩ là, có một số thứ, khi ta đã nếm qua… sẽ trở nên nghiện.